Chương 2: Bất Ngờ Bị Rắn Cắn.

Vũ Minh Hiếu phù phù hai tiếng, thổi bay tờ báo đang che mặt, ở trần, mặc quần lót, không thèm mang giày đi ra bên ngoài. Híp mắt ánh mặt trời chói chang, hắn mắng hai tiếng, lau mồ hôi chảy trên mặt, chạy ra góc sân, ngắt miếng lá chuối đang xào xạc trong cái gió nóng gắt, đội lên trên đầu.

Vũ Minh Hiếu ra ngoài sân vườn, nhìn cánh đồng lúc đang dao động theo từng cơn gió làng bên, đờ người ra suy nghĩ. Chẳng lẽ mình phải “bán mặt cho đất bán lưng cho trời” cả đời sao? Hay là làm thuê cho những gian thương chuyên đầu cơ trục lợi kiếm vài đồng tiền bèo bọt? Vũ Minh Hiếu lắc đầu một cái, bản thân muốn sở hữu hậu cung ba ngàn cơ mà, nếu cứ như thế này thì hậu cung cái rắm! Vũ Minh Hiếu từ khi tu luyện món 《 Long Hoàng Quyết 》này, vốn cho rằng có thể dựa vào thần công này lên trời xuống biển, nào ngờ chỉ là công phu trên giường lợi hại, sức mạnh so với người khác lớn hơn một chút, còn lại không có gì khác biệt so với người bình thường, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dựa vào thần công này kiếm ăn, hơn nữa ông nội Vũ Minh Đại lúc nào cũng cảnh cáo hắn rằng không được để lộ võ công trước mặt người khác, vì vậy hắn càng không có ý nghĩ dùng võ công lòe thiên hạ.

Sau khi thôi học xấp xỉ một năm, Vũ Minh Hiếu ở nhà lăn qua lộn lại, buồn rầu luôn muốn kiếm tiền phát tài ngay lập tức, nhưng tình huống nhà mình thì mình biết, mỗi lần nghĩ tới, chỉ đành phải than thở một tiếng. Vũ Minh Hiếu chân trần dạo trên bờ ruộng nóng hầm hập, chuẩn bị xuống hồ nhìn một chút.

Nhà hắn coi như khá giàu trong thôn, ông nội hắn ở nhà khai khẩn trồng trọt được hơn năm mẫu ruộng, còn thầu được hồ nước lớn nhất trong thôn, cộng thêm nắn lại xương cho những người bị té bầm tím tay chân một năm cũng kiếm được bốn, năm vạn gì đó, ba của hắn Vũ Minh Vĩ là chủ thầu một đội xây dựng, tiền lương coi như cũng tạm ổn, nhưng khó mà giàu được, mẹ Nguyễn Tường Như chỉ là một nhân viên thu ngân ở ngân hàng, tiền lương không hề cao, hắn có muốn làm một thiếu gia sống trong nhung lụa lớn nhỏ đều dựa vào cha mẹ cũng không được, hắn còn có một người chị đang học đại học Vũ Lam Lam là cái lỗ tiền.

Ông nội bà nội của hắn dưới gối có tổng cộng hai con trai một con gái, trừ ba của hắn, còn có một chú và một cô, chú Lê Giang mở một công ty thực phẩm trong thành phố, rất nhiều tiền, nhưng Vũ Minh Hiếu không muốn dựa vào hắn, mỗi khi nhìn thấy thím Trần Như Nguyệt, Vũ Minh Hiếu luôn có không nhịn được xao động một chút, hắn cảm thấy mình rất cầm thú.

Phụ nữ Vũ gia rất xinh đẹp, đàn ông cũng anh tuấn, bà nội Vũ Minh Hiếu, Lê Trân Châu năm nay chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi, vẫn còn dư âm quyến rũ năm xưa, cô của hắn Vũ Yến xấp xỉ ba mươi tuổi, xinh đẹp tràn đầy khí chất văn nhã cao quý, nhưng nhưng cô độc thân, cô ấy cùng một bạn học cùng hùn vốn mở một công ty nhỏ, thêm nữa là cô của hắn không thường xuyên về nhà nên Vũ Minh Hiếu cũng không quen biết gì nhiều về cô.

Vũ Minh Hiếu biết rằng bản thân làm cái gì người nhà cũng sẽ không ý kiến, mọi người đều yêu thương hắn, nhưng hắn rất rõ ràng trong lòng người nhà mình là một tên lưu manh, mặc dù từ nhỏ đến lớn thành tích ưu tú, nhưng động một chút là có người nói mình đánh nhau cúp cua, thậm chí năm đầu cấp hai làm một cô gái to bụng, người nhà sau khi biết chuyện đã hoàn toàn nhận thức được bản chất của hắn, cho nên từ đấy về sau ban đầu tất cả đều chiều chuộng hắn đủ điều biến thành đóng băng tiền của hắn, trừ bà nội cưng hắn như cưng trứng lâu lâu dúi cho hắn ít tiền.

Vì sống trong một gia tộc đã suy bại, khiến cho Vũ Minh Hiếu cảm thấy có chút ngột ngạt khó thở, hơn nữa hắn không được tiếp xúc với mấy kiến thức tương quan của những đại gia tộc, hắn và những đứa trẻ chẳng có gì khác biệt, hắn hoàn toàn là một tên lưu manh cái gì cũng không hiểu ở nông thôn.

Gió nhẹ thổi qua, nước hồ tầng tầng rung động tản từng luồng sóng, trên mặt hồ có mười mấy con ngỗng đang vươn cổ kêu cạc cạc, đập đập đôi cánh. Vũ Minh Hiếu băng qua ruộng đi tới bên bờ hồ, hít một hơi thật sâu, cái khí nóng gay gắt thổi qua mặt hồ cũng trở nên ôn hòa dịu dàng hơn, xen lẫn trong đó là mùi cỏ thơm ngát, có thể quét sạch mọi phiền não của người ta.

Vũ Minh Hiếu tìm chỗ có bóng mát ngồi xuống, ngâm hai chân vào hồ nước ấm áp, ngắm cái bóng ngược của mình in trên mặt nước, khuôn mặt điển trai có một sự thành thục không phù hợp với tuổi, mặc dù mới mười sáu tuổi, nhưng giống như người đã hơn hai mươi tuổi, cặp mắt âm trầm không ánh sáng, đầu tóc vì lâu ngày không sửa sang chải chuốt mà nhìn như đống cỏ khô bù xù trên đầu. Thấy được bộ dạng lam lũ của bản thân, Vũ Minh Hiếu âm thầm mắng một tiếng, không có tinh thần, ngả lưng xuống bụi cỏ, nhìn mây trắng thành từng đoàn dằng dặc trên bầu trời, suy nghĩ rất nhiều, nếu như mình là minh tinh thì hay biết mấy, giống như Lưu Đức Hoa trở thành thiếu nữ, hoặc là xuyên không thành giang hồ hiệp khách rồi sau đó lên làm thiên hạ đế hoàng, chinh phục hậu cung thế giới với vô vàn mỹ nữ giai lệ, không thì đến thế giới tiên hiệp tiêu dao cửu thiên hốt hết mỹ nữ tam giới, trong mớ suy nghĩ bòng bong hắn bất tri bất giác ngủ thiếp đi .

Sâu thẳm dưới đáy hồ tảo nhuốm một màu xanh thẫm, thỉnh thoảng có vài con cá nước ngọt di chuyển, trong đám cỏ dưới nước có chôn trong bùn một khối đá to màu đỏ, cạch —— một tiếng vang nhỏ, hồng thạch nứt ra một khe hở, từ bên trong vết nứt tràn ra sương khói màu đỏ, làm cho những con cá xung quanh hoảng sợ bỏ chạy tới nơi khác.

Sương đỏ dày đặc khuếch tán theo làm nước dần dần được pha loãng ra, hé lộ một con rắn nhỏ khắp người là hồng lân đang ngủ yên ở giữa khe đá, cả thân rắn sáng rực rỡ ở nơi đáy hồ sâu thẳm này như một ngọn đèn, lúc này con rắn nhỏ mở đôi con ngươi trong veo như nước ra, trong ánh mắt hàm chứa linh khí mang lại một sự quyến rũ dụ hoặc lòng người, nó nhìn hoàn cảnh chung quanh tĩnh mịch gò bó, đôi mắt thoáng qua một tia mờ mịt, từ trong khe đá bơi nhanh lên gần mặt nước, lúc nó sắp lên được mặt nước, nhìn thấy nắng chiều phía trân chời cảm thấy không biết phải làm sao cùng với phẫn uất, bỗng nhiên nó chú ý Vũ Minh Hiếu đang ngủ trong bụi cỏ, nhìn hắn có chút cứng người do dự, cân nhắc một hồi rồi quyết định phụt một tiếng, giọt nước tung tóe, đầu rắn ngẩng cao ra khỏi mặt nước, trong khoảnh khắc nháy mắt tiếp xúc với ánh mặt trời, con ngươi trong veo như nước co rút tràn đầy sự thống khổ, giũa hai mắt nứt ra khe thịt nhỏ, một giọt máu linh khí đỏ thắm chảy ra ngoài, đó là tinh hoa cả đời của nó, nhân lúc giọt máu còn chưa tiêu tan hoàn toàn, nó nhanh như tia chớp nhảy lên đùi của Vũ Minh Hiếu, giọt máu trên đầu nó tiếp xúc với da Vũ Minh HIếu, chậm rãi chậm rãi thẩm thấu vào sâu bên trong máu thịt của Vũ Minh Hiếu.

Rắn đỏ mất đi tinh hoa, hồng lân nhanh chóng nhão ra, bắt đầu lột da, trong một thoáng lột xác con rắn đỏ thành một con rắn trắng sáng như ngọc, sau khi lột lớp da tinh thần rắn trắng có chút uể oải, ăn xong lớp da đỏ nó vừa gỡ bỏ, tinh thần khôi phục được một chút, nhìn Vũ Minh Hiếu vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, có chút không đành lòng, nhưng vẫn nhẫn tâm cắn Vũ Minh Hiếu một cái, quyết định hút máu hắn để hồi phục năng lượng của bản thân.

Con rắn nhỏ cắn rách da Vũ Minh Hiếu, máu tươi từ trong thịt tuôn vào miệng rắn nhỏ, năng lượng nóng cháy có từ máu từ miệng tràn ngập toàn thân rắn, ý thức được có gì đó không ổn con rắn nhả miệng chui lại xuống nước, cả thân rắn nóng bừng bừng, nó bất an bơi xuống đáy hồ nước mát.

Vũ Minh Hiếu chỉ cảm thấy có một loại năng lượng kỳ lạ từ lòng bàn chân khuếch tán ra toàn thân mình, lành lạnh vô cùng thoải mái, sau đó trên đùi đau nhói lên, vội vàng tỉnh mộng mở mắt ra, thấy trên đùi có hai lỗ máu nhỏ, mặt nước vẫn còn dao động, loáng thoáng một thân ảnh màu trắng Vũ Minh Hiếu đã biết thì ra mình bị sâu dưới nước cắn, mắng một tiếng: "Thứ sâu chết dẫm này!" Hắn xoa xoa vết thương, vết thương không đau không ngứa không sưng, thấy không độc gì, cũng không để ý nhiều, chẳng qua là trong thân thể có một luồng lạnh lẽo lưu động mãi không hết, nhìn nhìn sắc trời, hắn nghĩ là do hắn ngủ nhiều, chỉ thấy trời chiều đỏ rực, thái dương chậm rãi xuống núi, mang theo ánh đỏ lan rộng cả bầu trời, cả hồ nước phản chiếu lên cũng làm nổi bật một mảng hồng diễm lệ.