Chương 1: Giấc mơ mười năm

"Lão đại...Lão đại, lần này ngài rốt cuộc thua rồi, haha!"

"Cái này...Làm sao có thể?"

"Cùng ngài đối chiến hơn một triệu hiệp, cuối cùng tôi mới là người dành được chiến thắng! Không phải ngài nói mình sẽ không thua hay sao? Tới đi, thua là thua, mau cho tôi phần thưởng đi nào!"

"Cút...Cậu thua tôi nhiều như vậy, cũng không có thấy cậu cho tôi cái gì, sao bây giờ cậu lại có thể không biết xấu hổ ngửa tay đòi tôi?"

"Lúc trước tôi nói không chơi, là ngài bắt tôi phải chơi, ngài còn nói chỉ cần tôi thắng sẽ có thưởng, chứ tôi có nói ngài thắng sẽ có thưởng đâu! Ngài định nuốt lời phải không?"

"..."

"Lão đại, tôi cũng không cần ngài cho tôi cái gì, nhưng ngài có thể đưa tôi trở về được không? Tôi nhớ người nhà...Chẳng phải ngài nói một ngày ở bên ngoài bằng một năm ở đây hay sao? Tôi đã hơn mười năm không về nhà rồi!"

"Được, được rồi! Cũng đến lúc tôi cho cậu ra ngoài! Cầm lấy đi nhóc, coi như món quà tôi tặng cậu!"

"Cái này là cái gì?"

"Sau khi tỉnh lại, cậu có thể tự mình nghiên cứu! Chỉ cần cậu niệm "Xuất hiện" một lần, sau đó "Xác nhận" mới có thể sinh ra hiệu ứng! Hơn nữa, tôi cũng sẽ giúp cậu thay đổi cơ thể, tránh cho cậu bị đau đớn, và..."

Lời còn chưa nói xong, ông già đó liền đem tôi đánh ngất xỉu!

.....

"Tiểu Quân...Tiểu Quân..."

Một lúc sau, tôi chợt nghe thấy có ai đó gọi mình, thanh âm này rất quen thuộc đối với tôi!

"Tiểu Quân...Ô ô...Con mau tỉnh dậy đi! Mẹ sẽ không trách con nữa đâu...Ô ô..."

- Là mẹ! Đúng là mẹ rồi!

Âm thanh của mẹ vô cùng dễ nghe, rất lâu rồi tôi không được nghe thấy giọng nói thân thiết này!

Không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, bây giờ tôi chỉ muốn thức dậy thật nhanh để nhìn thấy mẹ tôi!

"Ừm..."

Một âm thanh khô khốc phát ra từ cổ họng, và mắt tôi từ từ mở ra! Những gì xuất hiện trước mặt tôi chính là màu trắng đặc trưng của bệnh viện, ngoài ra còn có mẹ tôi, một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, nhưng nhìn bề ngoài thực sự vẫn còn rất trẻ, trong giống như một người chưa quá ba mươi!

Tuy nhiên, khuôn mặt của mẹ hiện tại trông rất phờ phạc, thậm chí còn có vẻ tái nhợt, đôi mắt đầy tơ máu, nhưng điều đó vẫn không thể làm mất đi vẻ đẹp xuất chúng của mẹ!

Khi thấy tôi tỉnh lại, mẹ không nhịn được nói:

"Tiểu Quân, con tỉnh rồi...Mẹ sẽ đi gọi bác sĩ!"

"..."

"Bác sĩ! Bác sĩ! Con trai tôi tỉnh lại rồi!"

.....

Một lúc sau, mẹ đưa theo một bác sĩ đến để kiểm tra cho tôi, khi thấy rằng cơ thể của tôi đã hoàn toàn bình phục chỉ sau một đêm, bác sĩ tỏ ra rất kinh ngạc, và sau khi kiểm tra chi tiết, ông ấy chỉ dặn dò vài câu rồi cho tôi về nhà!

Trên đường trở về, mẹ vui mừng báo tin tôi đã bình phục cho bố! Ngoài bố mẹ, tôi còn có một chị gái đang du học tại Nhật Bản, và một em gái sắp bước vào năm cuối cấp 3!

Mặc dù tính từ lúc tôi bị tai nạn đến giờ, thời gian mới chỉ trôi qua nửa tháng, nhưng nhìn thấy mẹ vui vẻ như vậy, tôi vẫn có cảm giác vắng bóng đã lâu, hơn nữa trong tim tôi còn tràn ngập một loại hạnh phúc!

Trở về ngôi nhà mà tôi quen thuộc nhất, tôi phát hiện nó hơi lộn xộn và bụi bặm, mẹ cầm túi xách đi tới cửa, sau đó quay đầu lại và nói với tôi:

"Tiểu Quân, mẹ sẽ đi mua một chút thức ăn để chúc mừng con đã bình phục!"

"Dạ..."

Tôi không thể ngăn cản mẹ, cho nên đành nói:

"Mẹ nhớ cẩn thận một chút!"

Chờ mẹ ra ngoài, tôi trở về phòng, nằm mê man trên chiếc giường êm ái, nhưng đột nhiên tôi nhớ tới lão già kia, dường như ông ấy đã cho tôi một món quà...

Tôi vỗ vào quần áo trên người một hồi, nhưng không tìm thấy gì cả, cho nên trong lòng không khỏi thầm mắng:

"Chắc là mơ rồi! Mà thôi...Chỉ cần còn sống là được...Ừ? Không đúng, ông ấy có nói mình phải niệm...Niệm...Xuất hiện!"

Đúng...Đúng là như vậy!

- Xuất hiện!

Tôi tự nhủ, và khi tôi thầm niệm xong, trên tay tôi lập tức xuất hiện một tấm danh thiếp với dòng chữ "Giấy chứng nhận chủ sở hữu" ở mặt trước!

Đây là một tấm danh thiếp lớn, góc trên cùng bên trái của tấm danh thiếp có ghi hai chữ "Địa chủ", nhưng chỉ hiện lên một thoáng rồi mất đi.

"Cái này phải sử dụng thế nào?"

Tôi nghĩ, sau đó cầm bút lên và điền vào chỗ trống trên thẻ như bình thường, ghi lại địa chỉ nhà của tôi giống như mỗi lần đăng ký thông tin!

Tuy nhiên, trên đời này có một câu nói, hi vọng càng lớn thì thất vọng lại càng lớn, bởi vì trong lúc tôi đang tràn đầy với hi vọng, thực sự đã không có chuyện gì xảy ra cả, cho nên tôi đành thất vọng nhìn tấm thiếp lớn trên tay của mình!

- Mẹ kiếp!

Một lần nữa nằm xuống giường, tôi cẩn thận suy nghĩ về những gì ông lão đã nói!

- Chỉ cần cậu niệm "Xuất hiện" một lần, sau đó "Xác nhận" mới có thể sinh ra hiệu ứng!

Đó là những gì lão già đã nói với tôi, nhưng làm thế nào tôi cũng không thấy có gì thay đổi, tôi lật tấm danh thiếp trái phải, thử nhiều phương pháp khác nhau, nhưng cuối cùng đều không được!

Sau hơn mười phút, tôi chỉ đành bất lực thở dài, thậm chí không nhịn được hét lên:

"Đây là cái gì vậy? Xác nhận cái dắm..."

Trước khi tôi kịp mắng xong, tấm danh thiếp trên tay tôi đột nhiên lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là một cuốn sổ hộ khẩu gia đình!

"Ồ..."

Tôi vội mở nó ra và thấy rằng nó đề cập đến những hạn chế về vị trí và tên của các thành viên trong gia đình tôi:

Chủ nhà: Lý Chí Quân, 17 tuổi!

Cư dân: Lí Kính 48 tuổi! Triệu Nguyệt Mi 39 tuổi! Lý Thư 20 tuổi! Lý Dung 16 tuổi!

Sau khi đọc xong những dòng chữ này, tôi lật thêm vài trang nhưng không có gì khác nữa!

Cứ nghiên cứu như vậy, bốn mươi phút đã trôi qua trong nháy mắt, lúc này mẹ tôi cũng đã đi chợ về.

Kết thúc công việc nghiên cứu, trong lòng mặc niệm "Biến mất", đem cuốn sổ hộ khẩu cất đi!

Sau khi vào trong nhà, mẹ đặt hai túi lớn vào trong bếp, sau đó vội vàng chạy đến phòng ngủ của tôi.

Bởi vì quá gấp, khuôn mặt xinh đẹp trưởng thành của mẹ trở nên đỏ bừng, trên trán cũng có lấm tấm vài giọt mồ hôi, mẹ còn vừa thở hổn hển vừa nói:

"Tiểu Quân, con có cảm thấy khó chịu chỗ nào hay không?"

Nhìn người mẹ xinh đẹp trước mặt, tôi có cảm giác như đang trông thấy một Nữ thần, không biết bắt đầu từ khi nào, mẹ không chỉ là mẹ của tôi nữa, mà còn là một người phụ nữ vô cùng nóng bỏng!

Tuy nhiên, tôi không dám biểu hiện điều đó ra ngoài, bởi vì tôi sợ mẹ phát hiện và sẽ xa lánh tôi!

Lý do cho sự hớ hênh này đơn giản vì tôi thực sự đã ở trong một giấc mơ, một giấc mơ kéo dài hơn mười năm, cũng chính là hơn mười năm rồi tôi không được gặp mẹ...