Chương 22.1: Mệt mỏi

Cô vẫn không có cách nào đè nén được sự thất vọng trong lòng, cô dùng toàn bộ sức lực đạp Trần Kiệt ra, tát cho hắn ta một bạt tai.

“Em nói em không muốn làm.” Sau đó cô đi vào phòng làm việc, khóa trái cửa lại.

Cô ngồi trên ghế, bình tĩnh lại rồi sau đó bắt đầu suy nghĩ.Trần Kiệt lúc mới bắt đầu yêu nhau, hài hước, có chút nghịch ngợm nhưng không quá đáng. Lúc làm tình, mặc dù có những yêu cầu quá đáng, nhưng cũng hỏi rồi mới làm.

Nhưng từ hơn hai tháng trước, có lúc nửa đêm hắn ta mới quay về, Chu Ninh lúc đó đang ngủ cũng mò lên mò xuống, đụ được một nửa lại ngủ thiếp đi.Từ đó về sau, không hề hỏi đến tâm nguyện ước muốn của cô.

Lúc đó cô chỉ cho rằng hắn ta mệt quá mà ngủ mất nên không nói gì, nhưng sau khi Trần Diễn ân cần hỏi thăm, tỉ mỉ quan tâm thì lại khiến cô không thể không suy nghĩ lại chuyện này.

Hắn ta còn coi cô như công cụ tình dục?

Cô dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ rồi cũng quyết định sẽ cho hắn ta một cơ hội, nhưng cán cân đã nghiêng về phía Trần Diễn rồi.

Ngày hôm sau Trần Kiệt tỉnh dậy, nhớ lại Chu Ninh hôm qua đã nổi giận như nào, nhân cơ hội được nghỉ làm, vội vàng mua hoa và quà.

Tối đó ngồi bên cạnh cô, nắm lấy tay cô xin lỗi,hắn ta làm mọi thứ nhằm mục đích mong cô tha thứ.

“Vợ, anh sai rồi, anh nhất định sẽ không uống nhiều như vậy nữa!”

“Những lời đó, đều là do anh nói tầm bậy, nhất định không phải vậy đâu!”

Đưa hoa và quà vào tay Chu Ninh, nhìn gương mặt Chu Ninh vẫn như cũ không biểu cảm gì, chỉ đến khi cô dịu đi, hắn ta mới ôm lấy cô.

“Vợ, đợi anh lấy được thuốc rồi, nhất định sẽ khiến em sướng.Đến lúc đó, em nhất định sẽ không rời xa anh, cả ngày sẽ muốn được làm tình với anh.”

Trần Kiệt vô cùng tự tin nói, Chu Ninh một câu cũng không nói, trong lòng chỉ thấy buồn nôn.

Tâm tình Chu Ninh thật sự không tốt, muốn có người nói chuyện cũng không có ai. Cô nghĩ đến Trần Diễn, hôm nay là thứ bảy,giờ đã là buổi tối rồi, có lẽ hắn không phải đi học.

Cô đợi đến lúc Trần Kiệt đi tắm, rồi ra ban công gọi điện cho Trần Diễn.

Khoảng thời gian khi đợi điện thoại được kết nối, nhịp tim cô đập nhanh và cô cảm thấy căng thẳng vì chờ đợi sau bao ngày xa cách.

Lúc điện thoại được kết nối cả hai không ai nói gì, mà đợi đối phương nói trước.

“Trần Diễn” Cuối cùng vẫn là cô thua.

Trần Diễn giọng thăm dò hỏi: “Chị?”

“Là chị.”

“Vậy mà chị lại gọi điện thoại cho em sao!”

“Thì có làm sao?”

“Em còn cho rằng lâu như vậy mà chị không liên lạc, là do chị không muốn liên lạc với em cơ.” Hắn chua sót nói. “Chị cũng không gửi tin nhắn cho em, nên em cũng không dám làm phiền chị.”

“Tại sao vậy?”

“Sợ chị cảm thấy em phiền phức. Em ngày nào cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với chị, nhưng em sợ em sẽ làm phiền chị.” Có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cười khúc khích để che dấu đi nỗi buồn sau mỗi câu nói của hắn.

“Làm sao mà có thể chứ.”

Cô dựa vào lan can hóng gió, tâm trạng tồi tệ của cô đã được thổi bay đi hết, cô vừa muốn khen ngợi người đàn ông của cô, nhưng khi mở miệng ra nói lại thành:

“Chị nhớ em.”

Trong màn đêm ở ngoài ban công, một câu nhớ nhung thôi cũng càng trở nên thâm tình hơn.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu mới nói.

“Chị, em cũng nhớ chị, rất nhớ chị.”

Chu Ninh cảm thấy bản thân như có thể nhìn thấy hắn đang ngồi trước bàn học, đeo tai nghe rồi nằm trên bàn bày tỏ với cô cùng với gương mặt đỏ ửng.

Cậu bé của cô, là Trần Diễn. Cậu bé mà sẽ quan tâm từng chút một đến cảm xúc của cô, chăm sóc cho cô, sẽ dùng sự chân thành nhất để bộc lộ ra tất cả với cô, sẽ coi cô là trung tâm của cả thế giới này, đó là Trần Diễn

Cô bất chợt hiểu được lòng mình.