Chương 22.2: Mệt mỏi

Sau hơn nửa tháng sau khi Trần Diễn đi, hai người không hề liên lạc gì với nhau cả.

Như một kiểu tâm linh nào đó.

Hôm nay Trần Kiệt lại gọi điện thoại nói tối nay sẽ về muộn một chút, Chu Ninh không biết hắn ta định làm cái trò gì, chỉ có thể đồng ý.

Hơn 11 giờ đêm, Chu Ninh vừa vẽ xong chuẩn bị đi ngủ.Thì Trần Kiệt uống say khướt lết về đến nhà, hắn ta đi loạng choạng từng bước, bộ dạng đến rót nước cũng không rót nổi.

Cô đến đỡ lấy hắn ta, hỏi: “Anh sao mà uống nhiều quá vậy, lại xã giao trong công ty à?”

“Vợ à, em có phải rất ghét bỏ anh không?”

Cô không hiểu, có chút kinh ngạc hỏi: “Anh nói gì vậy, uống rượu xong bị hâm à?”

“Vậy tại sao em lại không chịu làm tình với anh, chồng không thỏa mãn được em sao?”

Hắn ta vừa nói vừa ép sát vào người cô, Chu Ninh né tránh ánh mắt của hắn ta.

“Trần Kiệt, anh uống say rồi.”

“Em có biết không, gần đây em toàn vẽ tranh với vẽ tranh, anh bảo em cùng tắm với anh em cũng không muốn.”

Chu Ninh ngơ người ra, sau khi Trần Diễn đi, đúng là cô không còn thân mật với hắn ta nữa.Chỉ cần đụng vào hắn ta, cô sẽ lại nhớ về những ký ức với Trần Diễn, sau đó lại nhớ đến việc Trần Kiệt không thể thỏa mãn được thèm muốn tình ái tình dục của cô, cô lại buồn nôn, rồi sau đó cứ luôn tự mình bận rộn chìm vào công việc.

“Em đang làm việc mà, anh sao lại nói như vậy?”

“Em yên tâm, anh đã khám rồi, uống thuốc là sẽ ổn. Đó là do cơ thể anh suy nhược, chỉ cần uống thuốc, thì có thể như trước đây làm cho em sướng.”

“Em nói rồi, đó là do em đang làm việc.”

Hắn ta ép sát cô xuống sàn nhà, cả người nồng nặc mùi rượu,tay tự giác giơ xuống sờ mó phần bên dưới của Chu Ninh, điên cuồng cọ xát tay vào quần lót của cô.

Những hành động đột ngột đó làm cho cô không thoải mái, cô hất tay hắn ta ra.

Giọng nói có chút tức giận: “Anh làm cái gì đấy?”

“Âm đạo của vợ lâu lắm không đụng chạm gì đến dương vật của chồng rồi, nhất định là rất nhớ đúng không? Anh dùng tay làm cho em lên đỉnh nha.”

Cô ghét nhất là khi hắn ta nói ra những từ đó, mà tay của hắn ta thì đang cởi quần lót của cô ra.

“Trần Kiệt, anh quá đáng lắm rồi đó, em không muốn.”

Không ngờ vì uống nhiều mà hắn ta còn nói một cách đầy tự phụ hơn: “Quá đáng gì chứ, chồng muốn, vợ không phải là dùng để cho chồng đụ hay sao?”

Chu Ninh cứng đơ người, không cách nào đáp lời lại, trái tim cô lạnh như băng.

Cô đập thẳng vào đầu hắn ta rồi hỏi: “Trần Kiệt, anh thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Vợ à, anh say chứ anh đâu có ngu. Cho dù anh chỉ có thể làm được một nửa, thì em cứ để cho anh làm cũng có sao? Em hôm nay làm sao vậy?”

Mặt cô tái xanh, đánh vào cánh tay mà hắn ta đang giơ ra: “Anh đừng có nói nữa.”

Hắn ta lấy tay ôm ngực mình, “Vợ, để cho anh đụ thôi là được mà. Nào, để âm đạo và vú vợ ra đây cho anh liếm nào.”

Cô lập tức thất thần, đây có còn là Trần Kiệt mà cô quen biết hay không? Lúc này đây hắn ta nói chuyện còn quá đáng hơn trước kia nữa, trước đây cũng là được đồng ý mới làm, nhưng bây giờ thì là gì đây.

Trong lúc cô đang ngơ ra, hắn đã thô bạo đè cô lên giường, nhìn vẻ mặt không tình nguyện của cô, hắn ta tự mình xé váy và quần lót của cô ra, rồi cắn liếm.

Chu Ninh nhìn lên trần nhà, nước mắt cứ không ngừng chảy ra. Đây là gì đây, cô không muốn làm tình với hắn ta, đây có coi là cưỡng hiếp không, nhưng hắn ta là chồng cô cơ mà.