Chương 24.1: Khuôn viên trường

Gần đây Trần Kiệt đi làm rất có quy luật, cách một hôm lại tăng ca một hôm, nếu cần tham gia tiệc, thì quay về sẽ rất muộn.Chu Ninh cũng không để ý gì, cảm thấy hắn ta quay về khi nào cũng được, đó là chuyện của hắn ra, không có gì quan trọng.

Chuẩn bị xong hết giá tranh và đồ dùng cho cuộc họp giao lưu ngày hôm sau, cũng đã xếp xong hết hành lý.

Cô còn đặc biệt chuẩn bị một quyển sổ phác thảo nhỏ, cô muốn lén đến trường học của Trần Diễn, quan sát cuộc sống của hắn.Nhận tiện, bản thảo mới của cô có yêu cầu về khuôn viên trường, cô tiện đi tìm linh cảm luôn.

Vậy mà lúc cô đến cổng trường rồi, vẫn rất lo lắng căng thẳng.

Sắp được gặp Trần Diễn rồi.Đã xa cách nhau hơn 3 tháng rồi.

Lúc cô định thần lại, thì cô đã đi vào trong khuôn viên trường rồi.

Lúc Chu Ninh đi vào vừa hay là lúc học sinh còn đang học.Khuôn viên trường rất yên tĩnh và yên bình, lâu lâu còn có tiếng chim hót, thao trường cũng thỉnh thoảng truyền đến vài âm thanh, có lẽ là có tiết thể dục.

Cô vừa đi vừa chụp ảnh để làm tư liệu, không biết thế nào lại đi cả vào tòa nhà dạy học.

Đã là mùa đông rồi, có lẽ lớp Trần Diễn ở khu lớp 12.

Cô từ từ đi lên cầu thang, tìm tầng 2 lớp 12. Rồi lại tìm lớp 5, lớp mà hắn có từng nói qua với cô, đi qua một phòng học ngồi đầy học sinh, tiếng học bài vang lên, tiếng giảng bài ùa vào tai.

Bất giác cô đi đến phòng học lớp 5, bên trong vẫn đang là giờ học, cô lén đi đến cửa sau tìm xem Trần Diễn ở đâu.

Đang là giờ số học, học sinh cứ gục lên gục xuống, giọng của thầy giáo bên trên vừa trầm vừa dài.

Cô ngay lập tức nhìn thấy Trần Diễn, là nhìn thấy bóng lưng hắn. Hắn ngồi không được thẳng người, và cũng đang gục lên gục xuống.Hắn dùng một tay chống cằm, tay kia đang quay bút.

Chu Ninh tưởng tượng gương mặt đáng yêu của hắn lúc này.

Không kìm được mà giơ điện thoại lên chụp lại.

Chuông hết giờ đột nhiên vang lên, Chu Ninh bị dọa cho trốn qua một bên.Nghe thấy bên trong học sinh đang bắt đầu bồn chồn, sau đó thì từng đám học sinh ùa ra ngoài, nghe bọn họ nó có “giờ thể dục”, có lẽ là giờ học tiếp theo.

Chu Ninh thậm chí còn không thèm nghĩ gì mà liền đi theo bọn họ, chỉ cách có một đoạn thôi. Rõ ràng là rất gần rồi, nhưng Chu Ninh cũng không muốn gọi Trần Diễn.

Cô tận hưởng cảm giác này, nhìn bóng lưng của hắn, khí chất trên người hắn. Như này cứ có cảm giác như bàn thân cô cũng đã quay về thời cấp 3, thầm yêu cậu bạn đẹp trai Trần Diễn.

Lòng cô trào dâng.

Trên thao trường, chạy được hai vòng thì giáo viên cho phép tự do hoạt động.Trần Diễn và mấy người bạn định đi đánh bóng, còn chưa bắt đấu được trận nào thì đã có mấy tên nhóc nhìn về hướng Chu Ninh, nheo mắt lại nhìn đầy xấu xa.

“Nhìn kìa, giáo viên kia là ai vậy, đẹp quá đi!”

“Vl! Thật đó, mà cô ấy còn đang nhìn về phía chúng ta kìa.Có phải nhìn trúng chúng ta rồi không?”

“Cậu đừng có tào lao, có nhìn trúng chúng ta cũng không có cậu trong đó.”

“Trần Diễn, ây, cậu mau nhìn này, rất đẹp luôn ấy.”

“Tôi không….” Có hứng thú còn chưa nói ra, hắn liền nhìn thấy Chu Ninh đang cười nhìn hắn.

Hắn ngay lập tức chạy về phía cô.

Mấy anh em phía sau còn đang hỏi: “Trần Diễn! Cậu làm gì mà chạy qua đó thế?”

“Vl, cậu nói xem có phải đó là bạn gái của Trần Diễn không?”

“Có thể lắm.”

“Thật sự rất đẹp….”

“Có đẹp cũng không phải của cậu, đi đánh bóng thôi.”

Mặt chàng trai trẻ hơi đỏ lên, hắn rất vui.

Lập tức kéo tay Chu Ninh, nói: “Chị, sao hôm nay chị lại đến đây,mà sao lại không nói với em một tiếng.”

“Nói với em rồi thì còn gì bất ngờ.”

“Chỉ cần chị đến là em đã vui rồi, bất ngờ hay không thì có sao chứ.”

Chu Ninh vừa nghĩ đến đây vẫn là trong trường học, vội vàng hất tay hắn ra.

“Em vẫn còn đang trong giờ thể dục, tan học rồi hai chúng ta nói chuyện tiếp.”

“Không sao đâu chị, giờ thể dục mới học được một lúc, thì giáo viên đã chẳng thèm quản đến nữa.”Nói rồi hắn lại nắm lấy tay cô.

Trần Diễn kéo cô đi qua một tòa nhà khác.