Chương 24.2: Khuôn viên trường

“Trần Diễn, đưa chị đi đâu vậy?”

“Đợi lát nữa chị đến đó rồi sẽ biết.”

Ngày đông nhưng vẫn có ánh nắng, Chu Ninh mặc áo ấm nên có chút nóng nực.Lại cùng hắn quang minh chính đại nắm tay di trong khuôn viên trường, hắn không sợ sệt, mà rất tự tin đi đến phía trước.Cứ như mối quan hệ của bọn họ rất trong sạch, không hề có gì cả.

Hóa ra hắn đưa cô đến sân thượng tòa nhà đa năng.

Xung quanh sân thương được bao quanh bởi hàng rào,còn có một vài tàn thuốc, rõ ràng lâu lâu lại có giáo viên lên đây hút thuốc.

“Đưa chị lên sân thượng làm gì?”

Hai người dừng lại, Trần Diễn quay người nhìn cô, ánh mắt đầy nhiệt huyết.

“Chị, đây là nơi mà em thích nhất trong trường học.”

“Em rất ghét trường học, nhưng em lại rất thích chỗ này.”

“Tại sao vậy?” Cô hỏi

Trần Diễn không biết lý do nên chỉ đơn giản trả lời.

“Em ghét cảm giác bị bó buộc bởi bộ đồng phục học sinh này, lúc ngồi trong phòng học thì không thấy được bầu trời, đứng ở đây, thì có thể nhìn ra rất xa, có thể nhìn bầu trời , rừng cây, nhà cao tầng bên ngoài trường.”

Cô cứ ngơ ra nhìn hắn trả lời, mà quên mất phải đáp lại.

Hắn cười mỉm rất đẹp, rồi hắn nói: “Chị, chị có biết không, saukhi em thích chị, em cứ luôn nghĩ em còn cách chị bao xa, cần bao lâu mới có thể đi đến bên cạnh chị.”

“Nhưng không sao, bây giờ chị đã ở trước mặt em rồi. Chị đã không còn ở ngoài tầm tay của em nữa.”

Không biết tại sao nước mắt lại rơi ra, rồi nhanh chóng bị gió làm khô đi, chỉ còn lại một chút trong khóe mắt.

Chu Ninh lập tức ôm lấy Trần Diễn, dùng toàn lực để cảm nhận tất cả mọi thứ của hắn.

Đây là yêu sao?Chu Ninh khi ôm lấy hắn đã nghĩ như vậy.

Nếu như đây không phải là yêu, vậy thì đâu là yêu? Cô đã chả còn chút tình cảm gì với Trần Kiệt nữa rồi mà?

Cậu bé đáng thương của cô, tại sao lại không để cô gặp hắn sớm hơn chứ.Chu Ninh hận bản thân, nhưng cũng bất lực.

Trần Diễn buông cô ra, hiện tại trong bầu không khí này, mọi lời nói đều trở nên vô cùng cám dỗ. “Chu Ninh, hôn em đi.”

Đôi môi nồng nhiệt quấn lấy nhau, không tách ra, cứ dính lấy nhau. Lưỡi liên tục chuyển động trong miệng, nước bọt hòa quyện vào nhau đáng lý phải rất tởm, nhưng giờ đây chỉ thấy nó thật ngọt ngào.

Trần Diễn bế cô lên, dùng miệng khéo lẽo cởi cúc áo của cô ra, cho đến khi chiếc cúc áo cuối cùng được cởi ra.

Chu Ninh sợ cô không cẩn thận sẽ ngã, nên càng ôm chặt lấy Trần Diễn hơn.

Hắn vục đầu vào ngực cô mà mút, bộ ngực trắng nõn hiện lên vết hằn đỏ, đầy sắc tình.

Ánh nắng ấm áp khiến người ta khó mà khống chế được dục vọng ái tình, còn là ở một nơi cấm kỵ như trường học.Nhưng Chu Ninh cũng không cách nào mà thoát ra được, cô đã rơi vào dục vọng.

Cô bị hắn liếm láp đến run cả người, cô vừa động, thì ngực cũng động theo, ai mà chịu nổi cảnh này cơ chứ.

Hắn liền có suy nghĩ xấu xa, dùng ngôn từ để trêu đùa Chu Ninh: “Chị, ngực chị thật mềm, cảm giác như cắn là sẽ vỡ ra ấy.”

Sau đó không liếm mút nữa, mà dùng một tay chơi đùa cơ thể cô, còn một tay thì sờ xuống phía bên dưới của cô, rồi lại lấy tay sờ nắm mông cô, dùng lực thật mạnh sờ nắn.

“Chị….” Hắn hít lấy mùi hương trên người cô,cảm giác như lâu lắm rồi không được gặp lại.

Chu Ninh sướng rên lên “Ưm…” một tiếng.

“Em thích chị quá, thích lắm…..”

Trần Diễn lại lần nữa hỏi dồn Chu Ninh: “Chị, chị có thích em không?”

Chu Ninh của hắn, chị của hắn, chỉ thích một mình hắn.

Chuông hết giờ lại vang lên, Trần Diễn giữ lấy Chu Ninh nói muốn trốn học để ở bên cô, nhưng bị Chu Ninh phản đối, chỉ có thể ngoan ngoãn quay lại phòng học.

Chu Ninh lại tiếp tục đi tìm tài liệu, rồi tìm một quán café ngoài cổng trường ngồi đợi hắn.

Khi giờ tan học đến, Trần Diễn không đợi nổi mà xông thẳng ra cổng trường, tìm Chu Ninh.

Hắn nhìn thấy cô đang cúi đầu chơi điện thoại, liền xông đến ôm lấy cô,hắn thật cao, ôm lấy cô vào lòng, làm cô đánh rơi cả điện thoại, nhìn thấy bên ngoài vẫn còn rất nhiều học sinh đang tan học, cô muốn đẩy hắn ra.

“Chị à, không sao đâu, tối rồi chả ai thấy đâu mà.”

Thật ra hắn đang tận hưởng sự công khai không quan tâm xung quanh này, hắn muốn để cho tất cả mọi người biết, Chu Ninh là bạn gái của hắn.

“Đi thôi chị, chúng ta về nhà thôi.”

Trần Diễn nắm tay cô, đi trên đường về nhà, cứ đi như vậy, mà cô lại không sợ bị nhận ra.

Cô hi vọng hắn cứ như này nắm lấy tay côm vĩnh viễn không buông.