Chương 26: Xứng

Chu Ninh chỉ đi công tác có 1 tuần thôi, lúc đến đã là thứ 6 rồi.

Vừa hay hai ngày cuối tuần cũng không bận gì, có thể cũng Trần Diễn ở bên nhau hai ngày liên tiếp. Chỉ là hai ngày đó cũng làm có một chuyện, chính là làm tình.

Phòng ngủ, phòng khách, còn tìm ra rất nhiều chỗ khác lạ để làm tình với nhau.

Chu Ninh cảm thấy rất mới lạ và kích thích. Rõ ràng là người đã có chồng, nhưng lại làm tình với một đứa em trai kém mười mấy tuổi.

Cô tự nhủ bản thân, là do không được thỏa mãn dục vọng, còn dương vật của Trần Diễn thì lại quá hấp dẫn. Dù có là ai đi nữa, thì cũng sẽ không giữ nổi thôi, đây là chuyện rất bình thường. Nó như hết mưa trời lại nắng vậy đó.

Tối Chu Ninh nằm ngủ bên cạnh Trần Diễn, nhìn gương mặt thân thuộc đang ngủ của hắn. Mũi thẳng và cao, nét non nớt trên gương mặt. Hơi thở ổn định, ngực phập phồng.

Nhìn Trần Diễn, Chu Ninh quên mất bản thân làm sao lại thích Trần Kiệt, cũng không biết tại sao lại hồ đồ đi kết hôn với Trần Kiệt. Cô bây giờ trong đầu hay trong tim chỉ có mỗi mình Trần Diễn, khi đối diện với hắn, thì không thể nghĩ đến bất cứ ai được nữa.

Cô dựa gần lại, nghe nhịp tim của hắn. Chàng trai trẻ cảm nhận được cô đang dựa gần vào, tự giác lấy tay ôm lấy cô, tim đập nhanh hơn, áp sát tai vào nghe rất rõ ràng.

Cô giơ tay ra ôm lấy Trần Diễn, cơ thể không mặc gì lại tiếp xúc sát vào nhau, nó giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy đó. Chăn đã che đi bộ phận riêng tư kia, nhưng hai người họ sớm đã biết rất rõ về cơ thể của nhau rồi.

“Trần Diễn, chúng ta cứ như này mãi có được không?”

Cô rất tham lam, lại muối duy trì mối quan hệ cấm kỵ này.

“Ừm….chị, chị nói gì cũng được hết á.” Trần Diễn tỉnh dậy và vẫn còn ngái ngủ, trả lời.

Nhưng dường như ngay lập tức, Chu Ninh liền vứt bỏ cái suy nghĩ đó đi.

“Trần Diễn, không được, em phải từ chối chứ.”

“Sao lại phải từ chối chị? Chị muốn như này thì cứ như này mãi mãi đi.”

“Em không thấy không công băng sao? Chị đối xử với em như vậy mà?”

Chu Ninh nghe thấy tim hắn đập nhanh hơn, có lẽ là đang căng thẳng, đến nói chuyện cũng trở nên ngập ngừng.

“Em có thể như này….” Hắn lại ôm cô chặt hơn, như muốn hòa lẫn cả hai vào nhau. “Như này đã là giấc mơ của em rồi.”

“Em làm sao dám….” Giọng nói có chút âm mũi, chàng trai của cô đang khóc. “Cự tuyệt…….”

Cô thoát khỏi vòng tay của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, đưa tay lên lau nước mắt cho hắn, “Trần Diễn, em đừng có khóc, chị nhất định sẽ ở bên cạnh em mà.”

Cô hiểu, hắn cũng hiểu, cái ý nghĩa của câu nói ở bên đó.

“Dạ. Chị, em đợi chị.”

Trời có tối thì cũng có sao, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy đối phương đang mỉm cười, cảm nhận được hơi ấm và sự dịu dàng từ đối phương.

Dù gì thì trong đêm tối như này, cũng chẳng cần nói nhiều hay giải thích gì nhiều nữa.

Mấy ngày tiếp theo Trần Diễn phải đi học, Chu Ninh đảm nhận trách nhiệm của một người lớn trong nhà.

Sáng đưa Trần Diễn đi học sau đó đến buổi họp giao lưu, sau khi xong việc thì nấu những món ăn ngon và mua nhiều đồ ăn ngon cho Trần Diễn, còn tiện thể dọn dẹp luôn nhà cửa.

Làm xong việc thì ngồi trên sofa vẽ tranh, nhìn xung quanh một vòng, rèm cửa, phòng bếp, có cảm giác như đây là ngôi nhà của cô vậy.

Thật ra thì cũng không phải là lần đầu tiên, từ lúc mới đến đây lần đầu vào buổi tối đó đã có cảm giác này rồi.

Tâm trạng của cô tự nhiên cũng trở nên tốt hơn, thứ mà cô vẽ cũng không giống với bình thường, từ màu sắc đến nội dung cô đều rất vừa ý.

Đây là năng lượng từ Trần Diễn sao, ở bên cạnh hắn tất cả mọi thứ đều tốt đẹp.

Vốn dĩ cô không tin mấy chuyện này, nhưng sự thật là vậy.

Có điện thoại cắt ngang mọi suy nghĩ, là Trần Diễn.

“Sao vậy?”

“Chị, chị có thể đến đón em được không, em quên mang theo dù rồi.” Còn có vài tiếng nam sinh vọng vào, Chu Ninh nghĩ có lẽ đó là bạn học của hắn.

Cô đứng dậy vén rèm nhìn ra cửa sổ, trận mưa này đúng là không hề nhỏ, cứ đội mư mà về chắc sẽ ốm mất.

“Được rồi, vậy em đợi chị ở cồng trường đi nha.”

Trên đường ai nấy đều đi vội vã, mùa đông càng lạnh hơn khi có thêm những cơn mưa, còn xem lẫn vào cả những cơn gió lạnh buốt. Chu Ninh mặc áo khoác và quàng khăn, quấn khăn cao che nửa mặt.

Từ xa đã có thể thấy chàng trai trẻ đang đứng ở cổng trường nhìn ra xa, bên cạnh là từng bạn học cầm dù rồi rời đi.

Chu Ninh vội vàng chạy lại, nước mưa dính lên cả váy rồi, nhưng không có thời gian xử lý.

Nhìn thấy cô, Trần Diễn cười tươi rói. Còn chưa đợi Chu Ninh đến nơi, hắn đã xông đến, rõ ràng chỉ cách nhau có vài bước.

Nhưng Chu Ninh lại đứng im tại chỗ, nhìn tóc và đồng phục của hắn dính mưa.

Hắn cười rất tươi, trong mắt hắn trừ cô ra thì không có bất cứ ai hết.

Những người xung quanh nhanh chóng đi về phía trước, như những thước phim tua nhanh.Chỉ có Trần Diễn chạy đến cô, là chậm lại, như trong từng phân cảnh đều có bộ dạng đang chạy đến của hắn.

Sau khi chạy vào trong dù của cô, hắn lấy tay lau sạch nước mưa trên mặt.

“Chị!”

“Em chạy gì vậy, vốn sẽ không bị ướt mưa mà. Như này không phải ướt hết rồi sao, cảm cúm rồi thì sao bây giờ.”

“Em cũng đâu có cố ý đâu, nhìn thấy chị em không kìm được mà muốn chạy ngay đến. Hi hi.” Hắn ngại ngùng vò đầu.

Cô cũng không đem khăn theo, nên chỉ có thể dùng ống tay áo khô lau khô nước trên mặt cho hắn, sau khi lau xong, nắm lấy tay hắn cùng đi về.

Trần Diễn không giấu được vẻ ngạc nhiên, chút nữa là lại chạy ra ngoài mưa xoay vài vòng xung sướng rồi.

“Chúng ta mau về thôi, chị có làm rất nhiều món ngon đó.”

Hắn điên cuồng gật đầu, nói: “Dạ!”

Chu Ninh cảm nhận được nhiệt độ tay, nhìn chàng trai trẻ bên cạnh, rồi lại nhớ đến đêm hôm qua hắn mới vừa khóc vừa nói.

Vừa uất ức vừa sợ hãi.

Cô nghĩ

Em không cần sợ gì hết, Trần Diễn à, chị sẽ ở bên cạnh em.

Em sẽ không mất chị đâu, bởi vì chị yêu em