Chương 27: Nắm lấy

Trần Diễn đang nghĩ,phải làm thế nào Chu Ninh mới có thể triệt để rời khỏi Trần Kiệt.

Hắn nhìn 4 bức tường, mùi của dục vọng từ đầu đến cuối không hề tiêu tan, Chu Ninh ở bên cạnh thở nhẹ nhàng, trên giường chỉ có hắn và cô.

Rõ ràng đã có được cô rồi, nhưng vẫn cứ luôn cảm thấy không đủ. Quả nhiên, con người chính là như vậy, có rồi thì vẫn cứ thấy không đủ, phải hoàn toàn chiếm được hết thì mới vừa lòng.

Trần Diễn cũng không thể hiểu rõ được cái thứ dục vọng này của hắn là gì, nhưng mỗi khi hắn nhìn thấy Chu Ninh ở bên cạnh Trần Kiệt, thì hắn lại thấy rất khó chịu.

Yêu cầu của hắn cũng đâu có quá đáng đâu, chỉ là muốn ở bên cô thôi mà.

Nhưng đáng tiếc ở chỗ, cô lại là chị dâu của hắn.

Trần Diễn từ từ đứng dậy ra khỏi giường, đi bên ban công phòng khách, chỉ còn vài ánh đèn le lói trước mặt hắn, mặc dù nhìn mọi thứ đều rất tối tăm,nhưng không khí lạnh của mùa đông lại khiến suy nghĩ của hắn trở nên rõ ràng.

Chu Ninh không thể bị tổn thương, vậy thì làm gì đó để khiến cho bọn họ cư sthees mà tự nhiên phải ly hôn. Có điều cả quá trình đó, sẽ rất là dài. Vậy thì có sao chứ, chỉ cần có kết quả thì chả có gì quan trọng nữa.

Trước đây, hắn đã dùng rất nhiều thủ đoạn, nên giờ tạm thời có thể dừng lại một thời gian.

Ngay từ một năm trước, hắn đã cho Trần Kiệt dùng thứ thuốc làm suy dương mãn tính, bởi vì thứ thuốc đó không có tổn hại gì đến những thứ khác của cơ thể, cho nên tác dụng đặc biệt chậm.

Quả nhiên, nó giờ đã có tác dụng.

Nghĩ đến đây, Trần Diễn không nhịn được mà cười thành tiếng. Anh trai của hắn nhìn bề ngoài thì là một kẻ tươi sáng hào phóng, nhưng thật ra lại là một tên máy móc ích kỷ.

Quay lại giường, cơ thể bị gió lạnh quấn lấy cúi xuống ôm lấy cơ thể ấm áp của cô.Cô nằm trong lòng hắn run lên vì lạnh, sau đó lập tức quay người lại ôm lấy Trần Diễn.

Không cần nói gì, chỉ có một cái ôm thôi là giải quyết được tất cả.

Ngày hôm sau Chu Ninh cần phải quay về rồi, Trần Diễn vẫn không nỡ, đặc biệt làm cho cô một bữa trưa thật ngon. Hắn chả ăn mấy, toàn bộ thời gian chỉ có nhìn Chu Ninh ăn.

“Em cứ nhìn chị mãi vậy, ăn đi, nhìn sao chị ăn được.” Cô để ý đến ánh mắt của Trần Diễn, nuốt hết thức ăn trong miệng xuống rồi hỏi hắn.

Hắn vội vàng cười nói: “Em có ăn mà, chỉ là nhìn bộ dạng chị ăn để đoán xem đồ em nấu có ngon không thôi.”

“Ngon, rất ngon. Em còn nấu ăn ngon hơn chị luôn đó.” Nói rồi Chu Ninh lại gắp rau ăn.

“Chị thích thì sau này em sẽ nấu cho chị ăn.” Trần Diễn nói.

“Tuyệt quá.” Cô gật đầu, thoải mái trả lời.

“Sau này phải nhờ em nấu ăn cho chị rồi.”

Trần Diễn không giấu nổi sự vui mừng trong ánh mắt, nói: “Vậy nói rồi đó nha!”

Sau khi thu dọn xong bát đũa, Chu Ninh chuẩn bị đi về. Trần Diễn nhiệt tình tiễn cô ra tận sân bay, không cách nào từ chối được, cô đánh để cho hắn xách hành lý cùng cô ra sân bay.

Cuối tuần nên ở sân bay rất đông người, Chu Ninh chưa đến lượt vào phòng đợi, nên cũng Trần Diễn ngồi bên ngoài.

Trần Diễn rất yên lặng, có lúc ngồi chơi điện thoại, chó lúc lại ngồi nhìn chăm chăm Chu Ninh.

Chu Ninh không muốn rời đi, nhưng bây giờ phải đi thật rồi, thời gian 1 tiếng vốn rất dài, cùng hắn ngồi với nhau như này thì thấy chỉ như 10 phút, chớp mắt cái đã phải vào phòng chờ rồi.

Thông báo của sân bay vang lên, Chu Ninh phải đi check in hành lý chuẩn bị kiểm tra rồi lên máy bay. Cô đứng dậy cầm lấy hành lý định rời đi, thì bị chàng trai trẻ ở phía sau gọi lại.

“Chị!” Giọng của hắn không to không nhỏ, với khoảng cách của hai người họ thì hoàn toàn có thể nghe thấy.

“Cô quay người lại hỏi: “Sao vậy?”

Ánh mắt Trần Diễn rưng rưng, hai tay nắm chặt, im lặng lúc lâu mới nói: “Chu Ninh….có thể em không đi nhanh được, có thể em còn cách xa chị. Nhưng xin chi hãy đợi em, em nhất định sẽ nhanh chóng đuổi kịp và ở bên cạnh chị.”

Lời bày tỏ của hắn vừa đơn thuần vừa nhiệt liệt, đến mức có thể hiểu ngay được ý nghĩa của chúng. Những lời này dù có nói bao nhiêu lần, nghe bao nhiều lần đi chăng nữa cũng không đủ, cũng không thấy khó chịu.

Chu Ninh cười một cách dịu dàng, ánh mắt luôn nhìn về phía hắn.

“Được rồi.” Cô nhẹ nhàng đáp lại.

Cô biết, cả đời này của cô hắn không phải là định mệnh duy nhất, nhưng chắc chắn hắn là quan trọng nhất.

Trần Diễn thật tâm đối xử với cô, nên cô cũng phải thật tâm đối diện với hắn, không che giấu gì.

Chu Ninh lớn hơn hắn 7 tuổi, ở giữa có một thứ là “khoảng cách thế hệ” , khi cô lên cấp 1 hắn mới sinh ra, cô tốt nghiệp đại học hắn mới vào cấp 2, lúc cô kết hôn hắn mới vào cấp 3.

Nhưng đây không phải là vấn đề đối với Trần Diễn, một người không biết tình yêu đích thực là như thế nào. Vậy thì cô còn để ý đến gì nữa. Cô không còn cần đức hạnh nữa, mà giờ cố chỉ cần dùng toàn tâm đối đại và yêu thương Trần Diễn thôi là đủ rồi.