Chương 28: Bất động

Sau khi Chu Ninh rời đi,Trần Diễn lại tiếp tục cuộc sống vô vị ở trường học.

Trong lòng suy nghĩ tính toán đến kỳ nghỉ đông, lại có thể thấy cô, những ngày cuối tuần sẽ không còn chán nản vô vị như này nữa.

Học sinh cấp 3 cả ngày cứ bận rộn đấu tranh giữa học hành và cuộc sống, chỉ có hắn là bận rộn suy nghĩ về tình yêu với Chu Ninh.

Cứ cách vài ngày là hắn lại gọi video call cho Chu Ninh, đa số là vào đêm khuya, lúc cô đang vẽ tranh, còn hắn thì làm bài tập.

Có lúc hắn ngẩng đầu lên, lại thấy bộ dạng tập trung vẽ tranh của Chu Ninh, thậm chí còn ngừng làm bài để nhìn cô vẽ tranh.

Lúc như vậy nếu như cô phát hiện ra thì cô sẽ nói: “Em nhìn chị làm gì, làm bài tập đi.”

Ngày tháng như này mặc dù rất tốt đẹp, nhưng vẫn cứ luôn cảm thấy có chút khó chịu. Có khi từ phía cô có thể nghe thấy tiếng Trần Kiệt vọng vào điện thoại.

Hắn nghĩ, Chu Ninh và Trần Kiệt không làm tình đó chứ? Nghĩ đến cái thứ lủng lắng dưới kia của hắn ta có thể đang đâm vào bên trong người cô, rồi bộ dạng xinh đẹp đê mê của cô kia cùng với tiếng cô rên rỉ làm hắn như điên lên.

Hắn sắp điên lên mất.

Hắn tự nói với bản thân đó chỉ là hắn nghĩ ra, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, Chu Ninh sẽ không đối xử với hắn như vậy đâu.

Hắn chỉ có thể lại đợi rồi đợi, hắn tin những gì chị hắn đã hứa với hắn, yên lặng mà diễn cái vai yếu đuối này, cuộn mình dưới vòng tay của cô là được rồi.

Mùa đông ở Trùng Khánh vô cùng lạnh, Chu Ninh mấy tháng này đối xử với Trần Kiệt không nóng cũng không lạnh, quan hệ của hai người chỉ duy trì ở mức ăn cơm với nhau và nói chuyện với nhau vài câu, hoặc có khi nói chuyện vì có việc cần bàn. Trừ như vậy ra, thì giống như hai người lạ ở cùng với nhau.

Mối quan hệ vợ chồng trước kia, đến nay đã biến thành như này rồi.

Cô cười lạnh lùng, là ai đã khiến cho mọi chuyện trở nên như thế này, hay là quan hệ của bọn họ cũng chỉ có như thế này.

Khoảng cách không ngừng xa ra, trở thành hai sân ga đối diện nhau cách nhau một đường tàu, chỉ thỉnh thoảng mới có người đi qua, còn lại thì không có gì cả ngoài mưa gió.

Trần Kiệt gần đây thời gian cầm điện thoại càng nhiều hơn, giống như đang nói chuyện với ai đó. Chu Ninh ngồi ngay bên cạnh hắn ta, dù không vui vẻ gì, nhưng vẫn không kìm được sự tò mò mà liếc nhìn.

Có thể là công việc, cô nghĩ vậy.

Có lúc cô cố ý liếc nhìn, nhưng điện thoại của hắn ta lại là một màu đen, cô rất kinh ngạc về chuyện này, Trần Kiệt lại cài chế độ bảo mật riêng tư.

Sự rạn nứt bắt đầu từ chính những hành động nhỏ này.

Nhưng trong lòng Chu Ninh lại thấy rất mâu thuẫn, nếu như nói Trần Kiệt có tình nhân, thế không phải cô cũng ra ngoài kiếm tình nhân đó sao?

Mà cô còn có trước cả hắn ta, mà còn quá đáng hơn, còn ti tiện hơn nhiều.

Cô đi ra ban công bình tĩnh lại một lúc, gọi điện cho Trần Diễn, giọng của hắn khiến cho cô yên tâm hơn, nó như thuốc giảm đau với cô vậy.

“Alô, chị , sao vậy?” Giọng của hắn vẫn đơn thuần như ngày nào, trong thời tiết lạnh giá của mùa đông nó thật ấm áp.

“Ưm…. Trần Diễn….em thấy chị xấu xa không?” Rõ ràng lúc đầu chỉ muốn nói chuyện bình thường, nhưng khi nói ra thì cô lại nói như vậy.

Chu Ninh tự giễu cợt bản thân, nếu nói xấu xa, thì cô xấu xa nhất. Trần Diễn mới đến có vài ngày liền thân mật với hắn ngay, sau đó còn lên giường với hắn, biến hắn thành tình nhân. Càng kinh tởm hơn, cô đòi hỏi mọi thứ một cách tham lam.

“Chị, chị không xấu xa gì hết.” Hắn khẳng định nói , bởi vì hắn cảm thấy sự thật chính là như vậy.

Trần Diễn đại khái đoán ra được Chu Ninh đang nghĩ gì, sau đó nói: “ Người xấu nhất là em, là em dụ dỗ chị.”

Chu Ninh chỉ coi đó như hắn đang an ủi cô mà thôi, nhưng sau đó hắn lại nói: “Chị, em còn xấu xa hơn chị nghĩ đó.”

“Không….”

“Ha ha, chị, chị nói chị xấu, em nói em xấu, hai chúng ta không phải trời sinh một cặp sao.”

Tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến. Chu Ninh bị hắn trêu chọc mỉm cười, nên tâm trạng cũng trở nên tốt hơn nhiều.

“Không nói nữa, chị tắm rồi đi ngủ đây.”

“Dạ, bai chị.”

Điện thoại vừa cúp, ném lên giường, biểu cảm trên mặt Trần Diễn khẽ thay đổi, vừa rồi còn là nụ cười tươi từ một chàng trai trẻ, bây giờ đã thay đổi thành gương mặt đen tối.

Có một thứ gì đó đang trỗi dậy, xuyên qua tất cả mọi thứ đè nén nó, không ngừng phát triển, không ngừng gia tăng.

Dáng người gầy gò đột nhiên trở nên mạnh mẽ và ác độc, khiến cho không ai dám đến gần.

Trần Diễn muốn độc chiếm Chu Ninh ngay lập tức, cái này là bởi vì hắn mà cô cảm thấy tội lỗi trong lòng, chỉ một chút nữa thôi, hắn có thể hoàn toàn chiếm được trái tim cô rồi.

Xem ra những gì hắn đùa cợt cười nói lại chính là mặt chân thực nhất của hắn.

Hắn xấu xa, hắn có thể vì có được Chu Ninh mà từng bước từng bước tính toán dụ dỗ cô, còn có thể hãm hại cả anh ruột. Hắn cũng tốt, vì hắn không muốn để Chu Ninh bị tổn thương.

Trần Diễn từ đầu đến cuối chỉ cho rằng hắn và Chu Ninh là do gặp sai thời điểm mà thôi. Cho dù có sai thời điểm gặp nhau, hắn cũng sẽ cướp cô lại.

Của hắn thì chỉ có thể là của hắn.

Trong lòng hắn đang tính toán xem làm sao để Chu Ninh thấy được việc Trần Kiệt đang ngoại tình, trong tay hắn còn có rất nhiều ảnh hai kẻ đó cùng nhau đi mua sắm.

“Hờ!” Hắn lạnh lùng cười một cái, sau đó hắn hòa mình vào căn phòng tối đen không ánh sáng của hắn.