Chương 29: Kiệt tác

Hôm nay Trần Kiệt dậy rất sớm, hắn ta vừa động cái là cô tỉnh dậy ngay. Nó là phản ứng vô ý thức, ngay đến cả hắn ta định đi đâu cô cũng như đoán ra được vậy.

Trước tiên ngồi cạnh giường một lát, sau đó vào nhà tắm.Rồi sau đó đến ban công đúng một lát, rồi lại đến mở tủ quần áo. Bao nhiêu năm rồi, hắn ta vẫn cứ y như vậy.

Tiếng đóng cửa rất nhỏ, nếu là người bình thường đang ngủ say thì sẽ không bị đánh thức.

Nhìn điện thoại mới có 8 giờ sáng, hôm nay là thứ 7. Công ty của hắn ta cũng không có thông báo hôm nay có công việc gì.

Giác quan thứ 6 khiến cho cô lấy áo khoác mặc vào và cũng đi ra ngoài. Trần Kiệt đi thang máy, vừa hay đến tầng hầm tòa nhà.

Chu Ninh bên ngoài gọi một chiếc xe taxi đi theo hắn ta.

Ban đầu thì vẫn là đường đi làm như bình thường, sau đó khi xe gần đến công ty thì hắn ta lại lái xe đến một nơi ngay cạnh công ty mà hắn làm.

Đó là một căn hộ.

Xe của hắn ta chạy vào trong bãi đỗ xe, Chu Ninh nhìn xe của hắn biến mất vào bên trong.

“Cô ơi, có theo nữa không?” Tài xế không hỏi nhiều chuyện thừa, nhưng cũng đoán được đại khái có chuyện gì, quan tâm hỏi thăm.

“A….không cần đâu…của tôi hết bao nhiêu vậy, để tôi gửi.” Chu Ninh không biết bản thân cô đã để bộ mặt như nào khi nói chuyện với tài xế taxi, trong đầu cô mọi suy nghĩ đều đang rất hỗn loạn.

Sau khi xuống xe cô mới cảm thấy xung quanh chẳng có một thứ gì, cô vẫn còn đang mặc một cái áo khoác ngoài và bên trong là bộ đồ ngủ chưa kịp thay, đầu tóc thì vẫn còn rất rối. Không suy nghĩ gì hết, mà cô cứ như vậy chạy ra ngoài.

Trần Kiệt ngoại tình rồi sao? Cô nghĩ.

Điện thoại đột nhiên có tin nhắn, gửi đến một bức ảnh Trần Kiệt và một cô gái cùng nhau đi dạo phố, vô cùng thân mật. Những con số quen thuộc lại trở nên hỗn loạn, người, xe, đều rất mơ hồ.

Không biết tại sao, cô lại không có chút sức lực nào, cũng không muốn quan tâm đến xem là ai gửi tin nhắn này cho cô. Bởi vì bản thân cô không phải cũng ngoại tình đó sao? Cô tự hỏi chính mình.

Cô hiểu rồi, không chỉ có cảm giác tội lỗi từ bản thân, mà cô còn có cả sự tuyệt vọng với Trần Kiệt.

Cuộc hôn nhân của cô đã đến hồi kết rồi.

Chí ít cũng nên kết thúc chuyện này đi thôi, cuối cùng thì ly hôn đều tốt cho cả cô và hắn ta.

Cô âm thầm tìm một căn hộ khác ở thành phố và thu xếp ổn thỏa hết tất cả.

……

Trần Kiệt rất ngang ngược, đi tắm mà hắn ta cũng không thèm tắt điện thoại, cô cầm điện thoại hắn ta lên và thấy những tin nhắn trong cuộc trò chuyện giữa hắn và cô gái kia.

“Anh Kiệt, lần sau chúng ta đi Nam Sơn chơi được không?”

“Được chứ.”

“Lần sau đến nhà em nha, em nấu ăn cho anh!”

“Nấu gì vậy?”

“Anh đến thì biết.”

Chỉ coi đến đây thôi, tiếp sau đó thì cô chẳng còn tâm trí mà xem nữa.

Chu Ninh đã không còn để ý đến nữa rồi.

Chỉ vài ngày nữa thôi là cô có thể quay lại đó, có thể gặp lại Trần Diễn.

Cô không ngừng vẽ tranh, cấu bé của cô không ngừng cho cô linh cảm. Cô vẽ nên một bộ tranh về thiếu niên trẻ, càng vẽ càng hoàn thiện hơn.

Chỉ cần nhìn thấy những bức tranh này, dù đó không thật sự là hắn, nhưng cũng khiến co cô cảm thấy vui vẻ hơn.

Thích một người là khi nhìn thấy tất cả những gì liên quan đến người đó đều thấy vui vẻ.

Cô cầm điện thoại lên nhìn lại những tin nhắn mà cô và Trần Diễn nói chuyện với nhau, cô so sánh trong lòng, cô thấy Trần Diễn so với Trần Kiệt thì biết nói chuyện hơn nhiều.

Trần Diễn không chỉ làm nũng mà còn hay trêu chọc cô nữa, không bao giờ nói mấy câu mà cô phải đoán tới đoán lui.

Tình nhân trẻ của cô, bất luận là ở phương diện nào cũng đều rất tốt. Cô rất tự hào.

Lâu lắm rồi không gặp Trần Diễn, không đụng chạm gì với hắn, nói không nhớ thì không phải.

Thật trùng hợp, Trần Diễn lại gửi tin nhắn đến: “Chị, em nhớ chị.”

“Chị cũng vậy.”