Chương 30.1: Kíƈɦ ŧɦíƈɦ

Sắp qua năm mới rồi. Vào ngày 29 tháng 12 âm lịch Trần Kiệt và Chu Ninh sẽ cùng nhau quay về nhà, mặc dù cùng đi , nhưng bầu không khí giữa hai người rất xa lạ khác thường. Một người không nói gì, còn một người giả vờ ngủ.

Vị trí hai người họ ngồi không có khoảng trống, có thể nói là hai người bị ép sát vào nhau, nhưng lại có cảm giác cách xa nhau vô cùng .Chu Ninh dựa vào cửa số vô định nhìn ra bên ngoài, thời gian trôi qua chỉ có cảnh vật thay đổi, còn lại thì tất cả vẫn như cũ.

“Tỉnh dậy” cô lay Trần Kiệt dậy, nói: “Đến nơi rồi.”

Hít hơi thở đầu tiên trong bầu không tại nơi mà Trần Diễn ở , Chu Ninh với mái tóc hơi rối, nở nụ cười, có dự cảm cuộc sống mới của cô sẽ không quá tệ.

“Ây da, về sớm vậy! Mau vào đi mau vào đi!” Mẹ Trần vừa nói vừa kéo tay Chu Ninh vào trong, miệng vẫn lẩm bẩm: “Mẹ vẫn còn đang hầm gà, để đến tối ăn đây.”

“Mẹ, mẹ làm nhiều món quá vậy?” Trần Kiệt để quà và hành lý xuống, nhìn bàn ăn trong phòng bếp, đầy cả một bàn đồ ăn.

“Tối nay Trần Diễn cũng sẽ qua đây, chúng ta hiếm lắm mới có một lần đoàn tụ nhau, làm nhiều đồ ăn một chút thì có sao đâu.”

Chu Ninh và Trần Kiệt cùng nhau ngồi ở sofa xem ti vi, trên ti vi chiếu toàn là những chương trình tạp kỹ mang đầy hương vị năm mới , đỏ đỏ hồng hồng, nhìn rất náo nhiệt.

Nhưng tất cả như nước đổ vào tai, tai cô biến thành một cái bể nuôi cá, và những con cá liên tục bơi lội trong tai cô, Chu Ninh không có tâm trạng, nhưng vẫn phải diễn cho tốt cái vai con dâu ngoan này.

Hai người bọn họ rõ ràng đều có gì đó giấu diếm, nhưng lại giả vờ không có gì một cách rất tự nhiên, không hề lộ ra chút sơ hở gì cả.

Đột nhiên chuông cửa reo lên cắt ngang suy nghĩ trong đầu cô, mẹ Trần đang bận trong bếp, vậy là cô đi ra mở cửa.

Quả nhiên là Trần Diễn.

Hắn vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ngay ánh mắt của Chu Ninh, rồi nở nụ cười đầy mãn nguyện và tình cảm nhớ nhung.

Hắn mặc một chiếc áo phao dày ấm màu đen, khiến cho gương mặt hắn càng đơn thuần đáng thương hơn.

Đột nhiên hắn nói: “Sao nào, không phải nói rất nhớ em sao.”

“Trần Diễn?” Cô kinh ngạc, “Mau vào nhà đi, nhanh lên”

Cô nhận lấy túi hoa quả từ tay hắn và khẽ chạm tay nhau khi nhận túi trái cây đó.

Cách xa nhau hơn 2 tháng, chỉ chạm nhẹ tay nhau cũng đủ khiến cho cả hai đã kích động rồi, có điều như vậy có vẻ vẫn không đủ.

Chu Ninh cau mày nhìn hắn một cái, hàm ý rất rõ ràng.

Trên bàn ăn, 4 món thịt và 4 món canh, mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Một nhà ngồi cùng nhau, Chu Ninh ngồi giữa hai anh em, đối diện với mẹ Trần.

Phía sau là tiếng chương trình tạp kỹ đêm giao thừa, phía trước là cảnh cả nhà cũng ăn cơm nói chuyện.Trần Kiệt nói chuyện công việc với cha, Trần Diễn không nói gì mà chỉ im lặng ăn, mẹ Trần thì nói chuyện chăm sóc giữ gìn vóc dáng với Chu Ninh, nói đi nói lại cũng chỉ cứ nhắm đến chuyện cô mau sinh con.

Chu Ninh tùy ý trả lời vài câu, nhưng cũng không nói hẳn vào chuyện sinh con, dù sao qua mùa xuân này có lẽ đến cả Trần Kiệt cô cũng không gặp lại nữa rồi.

Cô liếc nhìn qua phía Trần Diễn, khi nghe mẹ Trần nói về chuyện sinh con hắn chỉ nghe, cúi đầu ăn và không nói gì, tốc độ ăn nhanh hơn tất cả mọi người trong nhà.

Cô lén lút kéo kéo giật giật quần của hắn ở dưới bàn ăn, thấy hắn không có phản ứng gì, trực tiếp thò tay xuống nhéo hắn. Trần Diễn đột nhiên bị nhéo đau run cả người lên, Chu Ninh nhìn thấy bộ dạng đó của hắn thì rất vui, cho dù cô có làm như vậy hắn cũng sẽ không tức giận với cô đâu.

Thật đáng yêu, cô nghĩ vậy đó.

“Ầy, không phải chứ, mấy người không phải đã nói sẽ làm tốt được cơ mà? Giờ sao lại bảo bảo có sai sót? Tôi đang ăn cơm với gia đình, tôi thật là….”Trần Kiệt nói đầy tức giận.