Chương 34: Cuộc sống mới

Chỉ đáng tiếc, sau này không như vậy nữa.

Chu Ninh nhìn hắn ta ký tên xong, sau đó cầm một bản đi, rồi đi vào phòng ngủ và phòng làm việc, 40 phút gói ghém hết 2 năm nay của cô.

Chìa khóa để trên tủ giày, cô dặn dò lại một câu: “Những thứ khác cứ vứt hết đi, em không cần nữa. Ngày mai gặp nhau cở cục dân chính.”

Tiếng đóng cửa rất nhẹ.

Trần Kiệt đi vào phòng làm việc của cô, chỉ nhìn thấy còn lại một đống giấy vụn, những dụng cụ vẽ của cô sớm đã được chuyển đi rồi.

Hóa ra cô đã chuẩn bị hết từ trước.

Trước khi quay về nhà mẹ hắn ta, hắn ta còn không đi vào đây xem, ngay cả khi căn phòng đã trống trơn hắn ta cũng không hề hay biết, hắn về nhà và ngủ trong phòng ngủ, chỉ cách phòng này có một bức tường mà thôi.

Ngay giây phút bước ra khỏi cửa cục dân chính, nhìn thấy chứng nhận ly hôn trên tay, Chu Ninh có hơi ngẩn ra.

Mấy năm nay, trừ công việc, thì thứ đã từng khiến cô hài lòng nhất chính là kết hôn với Trần Kiệt. Còn cho rằng bản thân đã tìm thấy được người sẽ sống nốt phần đời còn lại với mình rồi, không ngờ cô lại sai, hắn ta cũng sai.

Bây giờ dừng lại cũng tốt, chí ít cũng không có gì xấu cho cả 4 người.

Thỏa thuận ly hôn có quy định về tài sản, Trần Kiệt chủ động đề nghị để lại căn nhà cho cô, cô từ chối. Nói cô sau này sẽ không ở lại thành phố này nữa, chỉ cần đưa cho cô số tiền như trong thỏa thuận là được rồi.

Hai người đi ra khỏi cục dân chính, không nói với nhau lấy một câu.

Gạt đi tất cả mọi thứ từ trước đến nay ra khỏi đầu, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là Trần Diễn. Chàng trai 17 tuổi ấy, vừa hay đang là tuổi thanh xuân đẹp nhất, khiến cô cảm thấy hạnh phúc, cũng vừa thấy tự trách bản thân.

Trần Diễn mặc dù cứ luôn miệng gọi cô là chị, nhưng nếu như Chu Ninh thật sự là chị của hắn, mà cô biết hắn lại có gì đó với một bà chị hơn hắn 7 tuổi, cô nhất định sẽ đánh gãy chân hắn.

Nhưng đổi lại, gương mặt, giọng nói, sức khỏe, cơ thể của năm 17 tuổi, cái gì cũng đều khiến cho cô vô cùng vừa ý, và hài lòng.

Cho nên, cô hi vọng bắt đầu từ ngày hôm nay, Trần Diễn sẽ chỉ thuộc về một mình cô, cô cũng sẽ chỉ thuộc về một mình Trần Diễn.

Lớp 11 và lớp 12 chỉ cách nhau 1 vách tường, tầng trên thì yên tĩnh, tầng dưới thì rất ồn ào.

Kỳ kiểm tra cuối tháng của Trần Diễn vừa kết thúc, tối vẫn phải ở lại trường tự học thêm. Hắn luôn không thích cái bầu không khí tự học trầm buồn chán nản này, ngồi làm đề thi một lúc, hắn lại ngẩn ra quay bút trên tay.

Hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài, trời tối om, chả nhìn thấy gì cả. Quay đầu lại, nhìn thấy trước mặt hắn là một cặp đôi đang lén lút cầm tay nhau dưới bàn, đùng vào nhau là tay hai đứa nó lại run lên.

Mãi thì cũng nắm được tay nhau, thấy giáo đang ở trên bục giảng đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, làm hai đưá nó giật mình buông tay ra.

Thế là, hắn lại nhớ đến Chu Ninh. Nếu như cô và hắn là bạn học, sẽ như thế nào nhỉ. Nếu như cũng hắn yêu đương, sẽ lại cẩn thận lén lút như này chứ? Nói một câu mặt lại đỏ lên sao?

Nhưng đang tiếc là Chu Ninh sẽ không như vậy, trong mắt cô là sự bình tĩnh và trưởng thành, cũng chính vì như thế, nên hắn mới thích cô.

Nếu như Chu Ninh không còn là Chu Ninh nữa, vậy hắn thích cô thì có ý nghĩa gì cơ chứ.

Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, ngay cổng trường học là đám học sinh cấp 3 đi ra. Hắn vẫn như cái hồi được ở cùng cô, nhìn ngó xung quanh xem có thấy cô đột nhiên xuất hiện hay không. Nhưng đáng tiếc là đã hơn 1 tháng rồi, vẫn không thấy cô đâu.

Có lẽ lần sau cô sẽ xuất hiện.

Đi đến cửa thang máy, Trần Diễn chú ý đến mấy thứ đồ cạnh cửa nhà hắn, vừa vào nhà thì đèn nhà sáng lên, hắn thấy Chu Ninh.

Không cần là lần sau, mà chính là lần này luôn rồi.

Nhìn cô như vừa mới ngủ dậy, mắt vẫn còn lờ đờ nói: “Trần Diễn, em cuối cùng cũng quay về rồi.”

Cô đứng dậy, nhưng đứng chưa được bao lâu, thì chân lại bị tê, đứng không vững sau đó ngã vào lòng hắn.

Cơ thể mà Trần Diễn khát khao từ lâu cuối cùng cũng đã đang dựa vào người hắn, hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi của Chu Ninh.

Vậy là hắn thả lỏng bản thân hơn, nũng nịu với cô: “Chị, chị cuối cùng cũng đến rồi.”

Cô ừm một tiếng ngay bên tai hắn, tiếng này hắn đã chờ đợi rất lâu rồi.

Trần Diễn tắm xong, đi ra nhìn thấy Chu Ninh đang nấu ăn trong nhà bếp, liền bước đến và ôm lấy cô.

“Trần Diễn, em làm gì vậy, chị đang nấu ăn. Buông chị ra nào.”

“Không.”