Chương 33: Cách một bức tường

Nói ra thì cũng rất đúng giờ, lúc đầu Trần Kiệt nói hai ngày sau sẽ quay lại, thì hai ngày sau thật sự hắn ta đã quay lại, không sớm không muộn.

Lúc quay lại còn đem rất nhiều quà, như để xin lỗi. Vừa gặp đã nói với mẹ Trần việc công ty rất bận phải tăng ca cả công ty, nhưng làm gì có ai tận mắt thấy đâu cơ chứ, ai mà biết hắn ta nói thật hay không?

Chu Ninh ngồi ở sofa bấm điện thoại, Trần Kiệt đi đến nhất quyết muốn ngồi cùng cô trên cái ghế sofa đơn cô đang ngồi. Đưa quà cho cô.

Cô cúi đầu nhìn, Trần Kiệt đã mua thịt bò khô mà cô rất thích ăn. Cô không nhận lấy, Trần Kiệt liền để luôn lên đùi cô.

“Chu Ninh, anh mua thịt bò khô cho em này, đừng giận nữa.”

Cô ngừng bấm điện thoại, nhìn hộp thịt bò khô nịnh nọt trên đùi, trong lòng không hề có chút cảm giác gì.

“Em đâu có tức giận gì đâu.”

Cô thật sự không hề tức giận gì. Trần Kiệt đi cũng tốt mà, ở lại làm gì, thậm chí có đi cả tháng cả năm, thì cô cũng sẽ ly hôn với hắn ta thôi.

“Được rồi được rồi, em không giận, vậy em ăn hộp thịt bò khô này đi nha, được không?”

Trần Kiệt dùng tay vòng qua ôm lấy eo cô, khiến cô nổi da gà, vừa đẩy hắn ta ra vừa nói: “Mới ăn cơm xong, em không muốn ăn, cầm đi cầm đi.”

Trần Kiệt chỉ còn biết cầm hộp thịt bò khô đi, đi tìm cha Trần đang viết chữ trong phòng sách.

Đến tối, cha Trần và mẹ Trần xem ti vi một lúc thì đã thấy rất buồn ngủ, liền đi ngủ. Chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi ở sofa, ti vi đang chiếu phim nhưng không ai xem.

Từng phút một cứ thế trôi qua, không ai muốn phá vỡ bầu không khí này.

Chuông điện thoại reo lên, Trần Kiệt lo lắng đi ra ngoài ban công. Không cần Chu Ninh phải đoán, cô cũng biết là ai gọi điện đến.

Biết là ai rồi, cho nên trong lòng cô lúc này lại cảm thấy buồn nôn và kinh tởm một cách kỳ lạ, cô đứng dậy từ từ đi ra sau cửa ban công, ở đó chỉ có một tấm rèm mỏng che chắn. Người bên ngoài nói chuyện sến sẩm, ngữ khí ngọt ngào đến phát ngấy.

“Ây da, mấy ngày nữa là anh lại quay lại mà, lúc đó anh sẽ ở bên cạnh em.”

“Không có, làm sao mà có thể cơ chứ. Cô ấy nghĩ là do anh bận việc mà thôi.”

“Được rồi, đến lúc đó sẽ cùng em đi du lịch nha.”

Một câu rồi lại một câu, đó như bằng chứng chắc chắn, chắc chắn về tội trạng và hành vi phạm tội của hắn ta.

Có ai đó đi đến sau lưng cô, dùng cơ thể ấm áp ôm lấy cô, an ủi trái tim cô. Hai tay ôm chặt lấy eo cô, hơi thở phả vào tai cô, ấm nóng mê người.

Một vài nụ hôn hôn lên tai cô, người cô lập tức mềm nhũn ra, cái áo len dày giờ đây như một vật cản trở, làm cho cơ thể cô nhanh chóng nóng hơn lên.

Trần Diễn vẫn còn cảm thấy chưa đủ, nâng cằm cô lên, rồi hôn lên môi cô.Tiếng hắn mút lưỡi cô quá rõ ràng, khiến cô xấu hổ túm chặt lấy áo hắn.

Lần này hắn hôn rất mãnh liệt, có thể là bởi vì bên ngoài kia là Trần Kiệt đang đứng nói chuyện điện thoại, cho nên hắn không buông tha một chút nào cho Chu Ninh.

Hai người quấn lấy nhau và hôn nhau thật sâu, bên ngoài Trần Kiệt cũng không ngừng nói chuyện điện thoại. Cứ như hắn ta nói chuyện điện thoại bao lâu, thì bọn họ sẽ hôn nhau bấy lâu.

Cách một bức tường, bên ngoài là chồng nói chuyện điện thoại với tình nhân, bên trong là vợ đang ngoại tình.

Cách một bức tường, nhưng phân ra làm hai thế giới, có điều cái tên của chúng lại giống y nhau---- phi đạo đức.

“Trần Diễn….” Cô tranh thủ khoảng trống hiếm hoi gọi tên Trần Diễn.

Hắn ngừng lại, không nói câu nào, ôm chặt lấy cô. Hắn dựa đầu vào vai cô, như thể đang làm nũng.

“Chị, chưa đủ….”

Giọng điệu rất đáng thương, nhưng ánh mắt nhìn người đứng ở bên ngoài kia thì lại ác độc vô cùng, căm hận vô cùng.

Buông Chu Ninh ra, biểu cảm gương mặt lập tức thay đổi thành chú chó con đáng thương yếu đuối.

“Được rồi, đừng vội, mọi thứ sắp tốt đẹp rồi.”

Mùa xuân trôi qua, sau khi Chu Ninh và Trần Kiệt ly hôn theo đúng giao hẹn, cô sẽ nhanh chóng đến tìm hắn, để hắn ngoan ngoãn học hành.

Trần Diễn tất nhiên là đồng ý ngay, yên lặng chờ đợi cô.

Trên đường về nhà, Trần Kiệt và Chu Ninh không nói với nhau câu nào. Bởi vì trước hôm xuất phát, Chu Ninh đã cho hắn ta xem hai bức ảnh kia, và nói hai chữ: Ly hôn.

Cô nhìn lại lịch sử trò chuyện của hai vợ chồng, trừ mỗi câu hỏi khi nào hắn ta tan làm, thì là hắn ta cần đi xã giao bên ngoài. Kéo một cái là đến ngay tin nhắn ly hôn, lạnh lùng và vô tình.

Tất cả đều có lý do cả.

Sau khi về nhà, Chu Ninh không muốn chờ đợi thêm một giây nào, lập tức lấy ra đơn ly hôn chuẩn bị từ trước, để lên bàn trà.

Trần Kiệt im lặng lật xem, một đống chữ ngay trước mặt hắn ta, nhưng hắn ta chả xem nổi lấy một chữ, đầu óc hắn ta tê dại cả rồi.

Hắn nhìn đến chỗ ký tên, cô đã ký tên cô rồi.

Cuối cùng hắn ta cũng chịu nói: “Em đã chuẩn bị từ trước rồi?”

“Đúng vậy, anh cũng vậy mà.”

“Anh?”

“Anh ngoại tình, không phải là muốn ly hôn rồi sao?”

Hắn ta không cách nào trả lời lại.

“Mau ký tên đi, đừng lãng phí thời gian, hôm nay em sẽ chuyển đi.”

Hắn ta ký tên rất chậm. Nói thật, hai năm nay cô không chỉ là một người vợ tốt, mà còn là một người bạn.