Chương 32.2: Không có gì để nói

Hình dạng, độ ấm, ngay đến cả vết chai trên tay Trần Diễn cô cũng đều rất quen thuộc, lần này tất nhiên cô cũng nhận ra ngay đó là hắn.

Hắn muốn đưa cô đi đâu đây, hắn kéo cô đi ngược hướng đám đông, đi đến con đường mòn ven hồ cạnh nơi tổ chức lễ hội đèn lồng, đừng có nói đến có nhận ra, ngay cả ánh sáng cũng rất mờ ảo.

Trần Diễn đợi không nổi nữa, Chu Ninh còn chưa kịp đứng vững đã lập tức bị hắn hôn lấy.

Đôi môi vẫn còn lạnh vì thời tiết, giờ đây ấm lên vì tình yêu, sự ấm áp đến từ trái tim, rồi dần dần lan ra toàn thân, đến tất cả mọi nơi, bao gồm cả đầu óc của cô.

Chu Ninh ngay lúc này đầu óc trống rỗng, đón nhận nụ hôn, để cho cái lưỡi mềm mại của hắn lướt trong miệng, đem hết sự lạnh lẽo đi. Không chỉ có vậy, hắn còn mút lấy lưỡi cô vào trong miệng hắn.

Cô chỉ cảm thấy cả người cô như bị hắn khống chế toàn bộ rồi, trên người giờ chỉ còn lại mỗi đầu lưỡi, chỉ có nó là đang cảm nhận nụ hôn của hắn.

Môi hắn như có ma lực vậy, không thì làm sao lúc hôn cô cô lại thấy ngọt ngào như thế chứ.

Khi không khí xung quanh dường như sắp bị hút cạn, Trần Diễn mới dừng lại. Có điều hắn không buông tha cô hoàn toàn, mà vẫn giữ chặt lấy eo cô để cô áp sát vào người hắn. Thỉnh thoảng hôn môi cô, hôn tai cô, Chu Ninh khí đó định thần lại rồi ngăn hắn lại.

Cô lúc này mới có thời gian nghĩ đến, từ lúc nào mà hắn lại hôn giỏi như vậy?

“Cuối cùng thì cũng hôn được chị rồi!”

Hắn nói như thể hắn và cô đã không hôn nhau suốt một khoảng thời gian dài, thật ra hôm qua khi làm tình trên giường của Trần Kiệt mới hôn cơ mà.

“Cũng đâu phải lâu lắm rồi chưa hôn nhau đâu….” Cô thì thầm, trong vòng tay hắn, giọng cô như bị bóp nghẹt lại.

“Chị, hội đèn lồng không vui chút nào!”

“Mới có đầu năm mới, làm gì có chỗ nào chơi vui cơ chứ?”

Hắn buông cô ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cùng cô đi bộ quanh bờ hồ. Hội đèn lồng náo nhiệt ồn áo khác hẳn với chỗ yên tĩnh mà hai người đi dạo, sự ồn ào huyên náo đó còn truyền đến tận cả đây, làm gián đoạn cảnh tượng lãng mạn nơi đây.

“Chúng ta cứ cùng nhau như vậy, là đã vui lắm rồi.”

“Chán òm.”

“Chị không hiểu phong tình là gì cả, trong phim mấy cảnh như này sẽ là nam chính và nữ chính bày tỏ với nhau.” Hắn cứ thản nhiên mà nói như vậy.

Hắn ngây ngô nắm lấy cả hai tay c, làm cô thấy hơi đau.

“Em có muốn bày tỏ với chị không?” Cô nhìn hắn rồi nói.

“Không cần, em không cần bày tỏ gì nữa đâu.”

“Tại sao?”

“Bởi vì chị đã yêu em rồi mà.”

Chu Ninh ngơ ra, khựng lại vài giây, rồi lại đi theo hắn.

“Em nói có đúng không?”

Đúng, tất nhiên là đúng rồi. Cô thật ra đã sớm yêu hắn rồi, thậm chí không biết từ khi nào mà bắt đầu yêu hắn. Nhưng đợi cho đến khi cô kịp suy nghĩ cẩn thận lại, thì bản thân cô đã chìm sâu vào tình yêu này mất rồi.

Vậy là Chu Ninh gật đầu.

Trần Diễn mỉm cười,một cách trắng trợn, như hắn sớm đã biết chắc chuyện này.

Ở đằng xa kia, pháo hoa bắt đầu bắn, âm thanh lớn như nhắc nhở mọi người đã qua năm mới .

Chu Ninh nhìn về phía bầu trời đầy màu sắc kia, Trần Diễn ở bên cạnh thì nhìn cô, đầy thích thú.

“Em cứ nhìn chị mãi làm gì vậy?”

“Em vẫn luôn nghĩ về chị, tất cả những gì em thấy cũng chỉ có chị thôi.”

Chu Ninh nắm lấy tay hắn, nói hắn đừng tiếp tục nói mấy câu sến súa ấy nữa. Hắn cười nói đó là những lời thật lòng của hắn, nhưng nó lại chẳng giống mấy lời tỏ tình chút nào.

Lại quay về lễ hội đèn lồng nào nhiệt.

Pháo hoa từ phái xa không ngừng tỏa sáng, chuyện này cũng như lời nhắc nhở cô, năm mới đến rồi, những thứ trước đây cũng nên thay đổi rồi.