Chương 32.1: Không có gì để nói

Vào ngày đầu tiên của năm mới, đường phố trang hoàng rực rỡ, người đi lại vô cùng náo nhiệt. Vừa hay ngay gần nhà họ Trần lại là nơi tổ chức lễ hội đèn lồng. Vì vậy ngay cả ban ngày cũng có rất nhiều gian hàng và rất nhiều người đến đây dạo chơi, thăm thú.

Trần Kiệt nói hai ngày sau mới quay lại thì đúng là hai ngày sau thật, ngày đầu năm mới cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại, nói bên đó hắn ta còn rất bận, rồi sau đó cúp máy trước.

Chu Ninh cầm điện thoại đứng ngoài ban công, phía sau cha Trần và mẹ Trần đã bày xong cả một bàn đồ ăn, trong nhà cũng còn có rất nhiều người thân bạn bè, vì có người hỏi Trần Kiệt đâu nên cô mới gọi điện thoại cho hắn ta hỏi thăm thử.

Bận thì cứ bận đi, cô cũng chả buồn quan tâm đến.

Mẹ Trần hỏi xem có ai muốn uống nước gạo không, ngay lập tức một đám người xông đến trước, Trần Diễn âm thầm lấy ai bát, rồi đi ra ban công.

“Chị uống nước gạo không?”

Chu Ninh nghe thấy tiếng liền quay người lại, thấy Trần Diễn đang cầm hai bát nước gạo nóng bốc hơi trên tay đi đến.

Cô đón lấy một bát, rồi uống thử một ngụn: “Ngon quá!”

Hắn cong môi lên, có chút đắc ý, nói: “Thật sao.”

“Em nấu à?”

Hắn lại gần cô hơn, rồi luồn bàn tay vào nắm lấy tay cô, hơi ấm của cả hai hòa quyện lấy nhau.

“Em nấu đó, em rất lợi hại đúng không?”

Cô bất lực trả lời: “Ừm!”

Hai người uống xong nước gạo, rồi đứng nói chuyện về mấy thứ dinh dưỡng trong nước gạo các kiểu một lúc, sau đó thì mẹ Trần dục mọi người vào bàn ngồi ăn cơm.

Vừa vào phòng khách, tay hai người tự giác buông nhau ra, rồi đút nhanh tay vào túi áo.

Đây là sự cẩn trọng của những kẻ gian dối.

Bữa cơm này rất đầy đủ, tất cả mọi người đều khen ngợi tài nghệ của cha Trần và mẹ Trần, nhưng bà ấy chỉ khiêm tốn nói vài câu, nhân tiện mắng luôn Trần Kiệt mấy câu, nói năm mới mà vẫn cứ còn bận rộn với công việc.

Mọi người đều cười ồ cả lên.

Trần Diễn thì vẫn luôn yên lặng mà ăn cơm, trừ lúc bị mẹ Trần gọi tên thì không nói một câu nào.

Chu Ninh cũng vậy, nhưng ít ra lâu lâu vẫn thêm vào 1-2 câu.

Hai người mặc dù nhìn như chẳng nói chuyện gì với đối phương, vị trí ngồi cũng rất xa nhau, nhưng Chu Ninh biết hắn vẫn lén lén nhìn cô.

Lúc lấy thức ăn, lúc lấy canh, những người khác nói chuyện, còn hắn thì nhìn cô.

Chu Ninh cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào, ngọt ngào đến mức khi ăn cơm cũng thấy mọi thứ ngon và ngọt một cách kỳ lạ.

Buổi chiều ai đánh mạt chược thì đánh, ai xem tivi thì xem, chớp mắt đã lại đến tối..

Sau bữa tối, mẹ Trần thấy cả nhà nhiều người như vậy liền rủ tất cả tham gia lễ hội đèn lồng, dù sao cũng không cách xa nhà lắm.

Trong đêm ngày đầu tiên của năm mới sum họp gia đình, có không ít nhà cũng y như họ rủ nhau đi chơi. Đứng trước cổng lễ hội đèn lồng, nhìn thấy đủ các loại hình đèn lồng và các kiểu đèn lồng khác nhau, như thế thôi đã khiến cho người ta thấy vui vẻ trong lòng rồi.

Lúc họ đi vẫn chưa có quá nhiều người đến, đến khi đông người rồi thì nơi này cũng không quá chật chội chen chúc.

Nhóm người mẹ Trần vừa đi vừa nói chuyện nên đi khá nhanh ở phía trước, Chu Ninh thì bị ánh đèn hấp dẫn, nên đi phía sau vừa sem đèn lồng vừa chụp ảnh lại.

Lúc kịp phản ứng lại, thì đám người mẹ Trần đã đi trước cô cả một đoạn rồi.

Đang nghĩ xem có nên đuổi theo không, nhưng khi vừa định đuổi theo thì đột nhiên có một bàn tay tay nắm lấy tay cô.