Chương 40.1 (Phiên ngoại) : Nữ vương x ngu ngơ công tử

Chú ý, nội dung của phiên ngoại không liên quan gì đến nội dung chính, Chu Ninh có thân phận là nữ vương, Trần Diễn là ngu ngơ công tử.

Trong điện, Chu Ninh nằm nghiêng người trên giường dành cho vua, xung quanh là đám nam sủng để ngực trần, gò má ửng hồng. Áo khoác bên ngoài của cô đã sớm cởi ra, chỉ còn lại một chiếc áo ống quấn quanh che đi ngọc thể của cô, động tác chân của cô để lộ ra phần đùi trắng nõn nà trước mặt mấy người đàn ông xung quanh, nhìn thôi là thấy thèm rồi.

Ăn quả nhỏ đã bóc vỏ mà nam sủng đưa qua, rồi nhìn thái giám đứng bên cạnh đang bẩm báo: “Nữ vương, bên ngoài điện có người cầu kiến.”

“Ai?”

“Là công tử nhà họ Trần.” Thái giám vừa mới nói dứt câu, Chu Ninh liền cười lớn, cứ như nghe được chuyện cười gì đó thú vị lắm.

“Trần Diễn? Hắn không phải rất kiêu ngạo hay sao, sao giờ lại đến tìm ta vậy?”

Cô nhếch miệng cười, dặn dò: “Thú vị đó, bảo hắn vào đây đi.”

Công tử nhà họ Trần trước đây kiêu ngạo vô cùng, không quan tâm đến ai, vậy mà chỉ trong một đêm sau khi tất cả người thân họ hàng anh em đều tan rã hết, gia tài đều mất sạch, gia tộc huy hoàng giờ chỉ còn là cái vỏ rỗng, không ai thèm để ý đến nữa.

Trần Diễn đi vào trong điện, động tác hành lễ rất thành thục, dù gia tộc có bị lụi tàn nhưng lễ tiết của hắn thì vẫn không hề giảm sút đi chút nào, khí chất vẫn cương liệt như vậy.

Chỉ có điều cương liệt như thế, trong mắt Chu Ninh cũng chỉ là sự gỉa dối của hắn mà thôi, nhìn thật nực cười.

Chu Ninh nhìn người đang quỳ rạp dưới đất ở trước mặt, rồi nói: “Trần Diễn, ngẩng đầu lên cho ta.”

Người đó cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lông mày lưỡi kiếm khí chất lạnh lùng, vài sợi tóc không buộc lên rũ xuống hai bên mặt lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Mấy năm rồi không gặp mà hắn vẫn xinh đẹp như thế, cho dù lúc này đây mặt có tơi hái nhợt, cũng cũng coi là tuyệt sắc.

Chu Ninh đứng dậy, bỏ lại đám nam sủng phía sau, từ từ bước đến gần Trần Diễn, dừng lại ngay trước mặt hắn rồi hỏi: “Sao đến gặp ta mà một câu cũng không nói? Ta không có tâm tư mà đoán xem ngươi muốn nói gì đâu.”

Người thanh niên trước mặt cao ngạo, đến ngay cả động tác ngẩng đầu lên nhìn cô cũng có vài phần bất mãn, làm cho Chu Ninh càng thích thú hơn.

Chỉ có ngẩng đầu lên nhìn cô, chứ hắn không nói một câu nào.Chu Ninh cũng không ép hắn, cứ đứng trước mặt hắn, đợi hắn mở miệng nói.

Cô cứ thế dày vò ý chí của hắn, cô đợi hắn chủ động cầu xin cô.

Không biết đã qua bao lâu rồi, nước mắt hắn lưng tròng, cứ như hắn vừa bị người ta làm chuyện gì trái với luân thường đạo lý vậy, hắn nói: “Xin …Nữ Vương cứu nhà họ Trần….”

Vừa dứt lời, thì nước mắt hắn cũng bắt đầu rơi lã chã, cứ thế chảy trên gương mặt xinh đẹp của hắn.

Chu Ninh cúi người xuống nâng cằm hắn lên, khoảng cách giữa mặt cô và hắn rất gần. Cô nhẹ giọng nói: “Cứu nhà họ Trần, nói nghe nhẹ nhàng vậy. Một câu của người là ta cứu ngay sao? Không có chút thành ý nào hết vậy?”

Trần Diễn đã đấu tranh tâm lý rất nhiều, mới giơ tay lên lau nước mắt, nhưng có như vậy cũng không ngăn được nước mắt hắn rơi. Người phụ nữ trước mắt nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, lại là Nữ Vương ở trên cao, không thể nào mà những kẻ đầu đường xó chợ như hắn có thể so sánh được.

Hắn ta đến bây giờ đã không còn bất cứt tư cách gì để mặc cả với cô, nghĩ đến mấy năm trước Chu Ninh có nói sẽ giúp hắn một chuyện, nhưng hắn phải trả một cái giá tương xứng. Lúc đó nhà họ Trần vẫn giàu có nhiều tiền, bá đạo vô cùng, hắn tất nhiên không hề nghĩ đến chuyện nhà hắn sẽ bị phá sản như bây giờ, chỉ coi đó như một câu nói tùy ý của cô.

Giọng nói có chút run rẩy, nhưng vẫn trong trẻo như cũ.

“Nữ Vương…muốn ta phải làm gì….”

Chu Ninh thể hiện ra sự xấu xa của mình, cô muốn đem hết những gì mà nhà họ Trần đã bắt nạt cô trước đó trả lại hết lên người hắn. Ngay từ giờ phút hắn vào trong điện, trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ để dạy cho hắn một bài học.

“Hầu hạ ta, làm cho ta vui vẻ ta sẽ giúp ngươi.” Cô nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của hắn khi nâng cằm hắn lên, hắn còn run rẩy muốn chạy trốn nhưng lại không dám nhúc nhích.

Trần Diễn hiểu người phụ nữ này, lời nói ra thì sẽ làm được, cho nên hắn càng sợ hơn.

“Sao nào? Được không?” Ngực Chu Ninh chỉ che có một nửa, tư thế này làm lộ ra vẻ phong tình của cô. “Nếu không thì thôi vậy, dù sao nhà họ Trần cũng đâu có liên quan đến ta, cứu hay không cũng chả sao cả.”

Cô cảm nhận được Trần Diễn đang cố gắng đấu tranh, công tử cao quý sao có thể làm ra hành động như đi hầu tạ người khác cơ chứ, nhưng việc nhà họ Trần tàn lụi, hắn cũng không thể nào không lo cho được.

Hắn đưa đầu lưỡi ra liên nhẹ lên tay cô, lên đôi tay vốn đang nâng cằm hắn lên, chỉ có một động tác nhỏ như vậy thôi mà gương mặt tái xanh của hắn đã đỏ ửng cả lên, đến tai hắn cũng đỏ.

Cô khá hài lòng về hành động đó của hắn, nên không buông tay ra, tận cho đến khi cô nói: “Công tử nhà họ Trần hóa ra cũng biết là chuyện hạ lưu như vậy sao, có điều, như vậy vẫn chưa đủ.”

Cô buông tay ra, quay lại ghế ngồi của cô và nằm xuống, ra hiệu cho mấy nam sủng kia đến gần cô.