Chương 39: Kết

Chu Ninh vẫn nhớ sau cái ngày mà hắn đeo nhẫn lên cho cô, cô đã chụp ảnh lại và đăng lên wechat, cô không viết cap gì hết mà chỉ đăng mỗi tấm ảnh, là hình ảnh bàn tay hắn đeo nhẫn lên cho cô.

Rồi cái ngày nhận được giấy đăng ký kết hôn cũng vậy, chỉ đăng mỗi tấm ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn.

Cô cũng từng nghĩ không cần phải kết hôn, hai người thật sự có tình cảm với nhau thì không cần cái thứ gọi là giấy đăng ký kết hôn làm gì.

Nhưng nghĩ đến cậu bé đang thương đã thích cô lâu như vậy rồi, vẫn nên cho hắn một cái gì đó chứng minh thì tốt hơn.

Lúc đi ra khỏi cục dân chính sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, thời tiết khá xấu, tháng 6 trời âm u và hay mưa, người đi đường không dừng lại quá lâu ở đâu cả mà nhanh chóng, vội vã đi, nhưng hai bọn họ vẫn có thời gian đứng trước cục dân chính để tận hưởng sự vui sướng của việc lấy xong giấy đăng ký kết hôn.

Trần Diễn nói hắn ta nhìn giấy đăng ký kết hôn này cứ thấy lòng mãn nguyện vô cùng, còn muốn đóng khung treo nó trong nhà nữa cơ.

Chu Ninh nói hắn tự luyến.

Thậm chí ngay cả khi lên xe taxi cũng khoe ngay với tài xế xe.

“Chú à, chú xem giấy đăng ký kết hôn của hai đứa con này, đẹp quá đi.”

Tài xế cũng chỉ nói cho có: “Đẹp, chàng trai đúng là rất được đó.”

Nghe thấy có người trả lời lại hắn càng hơn hở, nói vợ của hắn rất tốt, hắn có được vợ như vậy thì vui đến nhường nào.

Chu Ninh ngồi bên cạnh nghe mà nóng cả tai, nhiều lần kéo hắn ra hiệu cho hắn dừng lại.

Sau bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cũng về đến nhà.

“Chị, chị muốn ăn gì?”

“Vẫn còn gọi là chị sao?”

“Vợ ?”

Gương mặt Chu Ninh đầy mãn nguyện nở nụ cười,nhìn cô thật sự rất vui vẻ.

“Chị giờ cũng nên có gì đối đáp lại em đi chứ?”

“Chồng à.”

Cố ý làm trò cười, cô nói rất trang trọng, nói giống đang thét lên trên đài phát thanh vậy.

Hắn không vừa ý, nói: “Gọi lại lần nữa đi.”

“A?Chị gọi rồi mà.”

“Không, chị gọi lại một lần nữa cho tử tế đi!”

“Hả? Em nói gì cơ?”

Trần Diễn không kịp giữ cô lại để bắt cô gọi chồng thêm một lần nữa, còn cô thì đã nhanh chóng cần giấy đăng ký kết hôn chạy mất, cô chạy rất nhanh, còn cười lớn, cũng không biết cô đang cười cái gì.

“Chu Ninh!”

Hắn và cô sau khi cách nhau một khoảng, cô không chạy nữa, mà quay người lại nhìn hắn đang đứng đơ tại chỗ.

“Mưa rồi, chị mau lại đây đi.” Trần Diễn vội vàng nói.

Trên đường không có một ai, cho nên cô mới to gan như vậy.

“Chồng à!” Tiếng cô không to, đủ để chỉ có hai người nghe thấy.

Mưa tầm tã, nhưng vào cái thời tiết này thì như vậy cũng được coi là dễ chịu lắm rồi,mưa không oi bức như mưa mùa hạ, cũng không ẩm thấp như trong mùa mưa.

Nhưng ai mà thèm để ý đến mưa chứ.

Chu Ninh chạy thẳng đến chỗ hắn, tóc có hơi ướt một chút, nở nụ cười thì đơn thuần thanh khiết vô cùng.

Trần Diễn có thể thấy bản thân hắn trên chính gương mặt tươi cười của cô, hắn cũng vui như cô vậy.

“Rất hài lòng”

“Còn cần chị nói lại lần nữa không?”

“Không cần đâu chị.”

“Vẫn muốn gọi là chị sao.”

“Nhưng như vậy vẫn thuận mồm hơn mà.”

“Chị cũng thấy thế.”

“Tối nay chị muốn ăn gì đây?”

“Lẩu mala đi, em có biết nấu không?”

“Chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu nha.”

“Được rồi, đi thôi, đi siêu thị nào.”

Một chiếc dù che hai người, bước đi rất chậm rãi, không quan tâm đến tuổi tác, không quan tâm đến ai cả.

Trước đây cô là chị dâu hắn, đến bây giờ cô là vợ hắn.

Chỉ có một chữ nhưng rất khác nhau, một chữ là trước đây, một chữ là hiện tại và sau này.

Nếu như trong quá trình có bất cứ sai sót nào, thì có lẽ kết quả đã thay đổi rất nhiều.

Vẫn may, hắn đã làm được rồi.