Chương 38.2: Bộc bạch

“Vậy mà vẫn còn có người ở đây à!”

“Chúng tôi không thấy gì hết! Cái gì cũng không thấy!” Nói cũng khá dí dỏm, sau đó mấy người họ cầm hết đồ rồi lập tức đi ra bên ngoài.

Trần Diễn để Chu Ninh ngồi lên đùi, ôm cô vào lòng, từ từ tận hưởng cô.

Nhưng có lẽ do Trần Diễn vừa mới vận động mạnh xong, nên cơ thể rắn chắc, cơ bắt cuồn cuộn, vừa đụng vào da thịt đã thấy nóng hừng hực.

Hắn tựa đầu vào vai cô, vươn tay về phía sau cởi cúc áo lót của cô.

“May mà hôm nay chị đến xem.”

“Nếu chị không đến thì sao?”

“Vậy thì sẽ không vui như này đâu.”

Chu Ninh không nói gì, cô bị Trần Diễn sở mó khắp người, cô giờ tê dại không nói được gì nữa.

“Thật sự em muốn làm ở đây sao.”

Ngay sau đó, hắn chỉnh lại quần áo cho cô, rồi kéo cô ra khỏi cổng trường.

Lúc đi đến cổng lớn, có một cô nữ sinh mặt non nớt ngại ngùng chào Trần Diễn: “Trần Diễn, cậu về nhà đó hả?”

“Ừ”

“Đây là chị của cậu sao?”

“Là bạn gái của tôi.”

“Ồ….” Cô ta rõ ràng rất thất vọng, nhưng Chu Ninh thì cảm thấy rất sung sướng, cái cảm giác được tuyên bố danh phận này thật dễ chịu.

Trần Diễn phát hiện ra cô đang lén lút mỉm cười, hỏi: “Chị cười gì vậy?”

“Không có gì.Chỉ là được em nói với người khác chị là bạn gái em, cảm thấy khá vui.”

“Trước đây không thấy chị vui như này bao giờ.”

“Lần này là một nữ sinh, nó không giống nhau.”

“Xì.”

Quay về đến nhà, Trần Diễn tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, từ trong balo lấy ra một chiếc hộp nhỏ đút vào túi quần, còn đặc biệt chỉnh đốn lại quần áo.

Chu Ninh nằm trên sofa bấm điện thoại, ti vi bật nhưng cũng không xem, chỉ bật lên cho có tí tiếng trong nhà.

Trong phòng khách chỉ bật mỗi cái đèn trần, nó tỏa sáng ra xung quanh.

Ánh sáng của nó chiếu lên người đem đến cho người ta cảm giác rất ấm áp, người nằm dưới ánh đèn bất giác cảm thấy buồn ngủ, điện thoại rơi xuống mặt mới tỉnh lại, sau đó lại dần dần ngủ thiếp đi, cho đến khi ngủ hắn.

Chu Ninh đã trải qua toàn bộ quá trình này, bấm điện thoại được một lúc thì thật sự ngủ mất, điện thoại rơi xuống đất cũng không hề biết.

Vẫn là Trần Diễn nhặt lên hộ cô, còn lấy một cái chăn mỏng đắp lên cho cô, chưa được bao lâu thì cái chăn mỏng đắp cho cô đã bị cô đạp xuống đất, Trần Diễn bất lực, chỉ còn biết bế cô lên đưa cô vào trong phòng nằm lên giường.

Lúc nằm trên giường Chu Ninh còn nói mớ, tiếng rất bé nên Trần Diễn cũng không nghe được cô đang nói gì, lúc này hắn nằm luôn xuống giường nghe thử xem cô nói gì.

“Trần Diễn….”

Tay bị cô nắm chặt lấy, hắn không dám cử động sợ làm cô tỉnh giấc.

“Trần Diễn đừng giấu chị.”

“……” Dù biết đó chỉ là nói mớ, nhưng hắn không cách nào phản bác lại.

“Xin lỗi.”

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ biết nói ra câu xin lỗi.

“Chu ninh, xin lỗi chị.”

Tay đột ngột bị nắm chặt, Chu Ninh đang mơ hồ đột nhiên tỉnh giấc.

“Nhưng em không hối hận.”

Dụ dỗ lừa gạt cô thì có sao chứ, để cô lên giường với một đứa chưa vị thành niên như hắn thì có sao chứ, chỉ cần bây giờ hắn là người nằm bên cạnh cô thì không có bất cứ cảm giác tội lỗi nào tồn tại trên đời này nữa.

Lấy ra cái thứ hắn đút trong túi quần đặt vào tay cô, Chu Ninh lúc này cảm nhận được trong tay có thứ gì đó, lập tức kêu lên: “Trần Diễn? Đó có phải là nhẫn không?”

“Đúng vậy. Chị lấy em nha.”

“Bây giờ em mới chỉ có 18 tuổi, nhưng có thể đợi đến lúc em tốt nghiệp chúng ta kết hôn được không chị.”

“Có khi nào quá….” Cô ngập ngừng, rồi lại nói: “Chị đồng ý.”

Từ lúc hắn 14 tuổi đến lúc 20 tuổi, là khoảng thời gian 6 năm.

Từ lúc hắn nhìn cô mặc váy cưới đứng bên cạnh anh trai hắn, đến bây giờ hắn đã có thể cùng cô ngủ chung, ở chung với nhau. Hắn đã chờ đợi chuyện này rất lâu rồi.