Khương Diệp chống cằm tựa vào trên bàn, gương mặt hồng hào nhìn Bùi Chinh đang thu dọn bàn ăn, cô vẫn chưa say, nhưng cơ thể không muốn nhúc nhích, bị rượu vang đỏ ngấm vào khiến tay chân mềm mại vô l …
Khương Diệp chống cằm tựa vào trên bàn, gương mặt hồng hào nhìn Bùi Chinh đang thu dọn bàn ăn, cô vẫn chưa say, nhưng cơ thể không muốn nhúc nhích, bị rượu vang đỏ ngấm vào khiến tay chân mềm mại vô lực. "Say à?" Bùi Chinh lau khô tay, cúi đầu nhìn cô, thấy ánh mắt như nước mùa xuân mang theo vẻ say rượu, hơi khom lưng ôm cô lên. "Không say." Cô tựa vào cổ anh, âm thanh đượm mùi rượu mơ hồ không rõ: "Nhưng mà......" "Cái gì?" Bùi Chinh không nghe rõ. Khương Diệp lặp lại một lần nữa, thanh tuyến mềm đến không thể tưởng: "Muốn anh ôm em." Ngực Bùi Chinh như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt.