Chương 2

“Ê, CÓ AI KHÔNG? TÔI BỊ NHỐT DƯỚI NÀY...LÀM ƠN MỞ CỬA CHO TÔI.”

Anh Định ngồi thu lu một góc, căn phòng không có cửa sổ nhưng có một cái lỗ thông gió gắn trên trần, cái lỗ nhỏ xíu có cây quạt đang xoay xoay bên trong, anh Định thét vào đó gần nửa tếng cũng chẳng có ai hay biết.

“Mẹ nó, thằng chó An, la đi nghe điện thoại mà đéo thấy trở vào, nó quên mất anh rể nó đang ở dưới này sao thằng độn?” Anh Định lẩm bẩm rồi anh bật dậy khi nghe tếng chân đến gần.

“AN, AN , LÀ ANH NÀY, ANH NÀY.” Anh Định vội nhào tới rồi kêu lớn.

“Anh nào?” giọng nói lạ hoắc, không phải An rồi.

“Tôi bị kẹt trong này, giúp tôi với, mở dùm cửa với.” Anh Định vội nói.

“Ai vậy?”

“Tôi là Định, anh rể bé An, tôi bị kẹt trong này, mở cửa dùm tôi.”

“An nào?”

“Mở cửa dùm với.”

Tiếng vặn nắm cửa, nhưng cánh cửa vẫn đứng im trơ ra.

“Cửa bị khóa bên trong mà?” giọng nói đáp.

“Bị...bị khóa bên trong?” Anh Định vặn thử, nắm cửa vẫn cứng ngắt.

“Anh giỡn hả?” giọng nói thốt lên.

“giỡn đéo gì, tôi bị nhốt mấy tếng rồi, làm ơn đi kiếm dùm thằng nào tên An nói nó là nó quên thằng anh rể này dưới đây rồi, cái đụ mẹ...”

“Anh Định phải không?”

“Ừ, tôi là Định.”

“Thấy cái lỗ tròn nhỏ này không?”

Người này nhắc thì anh Định mới chú ý đến ba cái lỗ nhỏ trên cánh cửa sắt, ba cái lỗ xếp ngang hàng nhau, mỗi lỗ lại to hơn lỗ kế bên được che bởi ba tấm sắt nhỏ khiến cho anh Định còn không hay biết ba cái lỗ có tồn tại nếu như không được nhắc đến.

Anh Định cúi xuống ấn tay thọc vào cái lỗ đầu tên sau khi đẩy miếng sắt che lên trên, anh cuối cùng cũng thấy được một người đàn ông mặc áo thun len tay dài đang đứng bên ngoài, chỉ thấy được phần bụng của người này.

“Tôi...tôi thấy rồi, hay quá, phiền anh đi lên trên nhà kiếm người xuống mở dùm cánh cửa này giúp với, tôi...tôi khát và đói quá...”

“Bên trong không có lối thoát hiểm à, cửa sổ?” “Không, có thì tôi đã ra ngoài từ lâu rồi.”

“Anh có lạnh hay đói không?”

“Chút chút, cứ mở cửa giúp với.”

“Cu anh có nứng không? Có bự không?”

Anh Định sững lại, cảm thấy câu hỏi này quá kì cục.

“Anh kiếm giúp người mở cửa dum...”

“Thọc con cặc anh qua cái lỗ đi Định.” Người đàn ông cất tếng. “Thọc cái gì?”

“Thọc cặc anh qua cái lỗ cho tôi bú đi, tôi sẽ mở cửa cho anh.” “Mày bị điên hả thằng biến thái?”

“Không thì anh sẽ bị kẹt trong đó mãi mãi đó, anh có đói không?” “CÓ AI KHÔNG CỨU TÔI VỚI, CỨU TÔI...”

“Mọi người không nghe đâu, tầng hầm này được cách âm mà.” “ĐỤ MÁ MÀY, MÀY CÓ THẢ TAO RA HAY KHÔNG?”

“Có đe dọa cũng chẳng làm gì được đâu, đưa cu cho tôi bú hoặc anh sẽ chết mục xương ở đây.”

“MÀY BỊ KHÙNG HẢ, THẰNG CHÓ BÊ ĐÊ BIẾN THÁI, CÚT MẸ MÀY ĐI. CÚT!”

Tiếng bước chân xa dần, anh Định hoàn toàn suy sụp, anh ngồi một góc, ôm lấy đầu mà sụt sùi, mặc cho cơn đói đang dâng trào, anh dần thiếp đi.

Tiếng bước chân dậm đùng đùng làm anh Định bừng tỉnh, anh mở mắt, lao tới gần cánh cửa, miệng anh khô khốc sau gần một ngày không có giọt nước nào.

“CU...CỨ...CỨ...CỨU....TÔI...TÔI BỊ KẸT Ở ĐÂY....” Cái giọng anh thều thào, vừa kêu lên đã đau xé cổ họng.

“Anh Định hôm nay thế nào rồi?” Lại là cái giọng của người đàn ông quen thuộc vang lên.

“Làm ơn cứu tôi...tôi...tôi...sẽ làm theo mọi yêu cầu của anh...” Anh Định đã suy nghĩ kĩ, phải dụ cho tên này thả anh ra rồi anh sẽ đập cho tên biến thái này một trận.

“Thật sao?”

“T...thật...”

“Vậy thì đút cu qua cái lỗ để tôi coi đã...”