Chương 17: Tu nữ mới

Đêm tối buông xuống, ánh đèn ngoài đường đã được thắp.

Hai dáng người nữ tính vận tu phục rời khỏi trạm xe ngựa, song hành cùng bước qua con đường đang dần thưa, đến tu viện duy nhất trong thị trấn.

Angela mỹ mạo hiền từ, khí tức thanh khiết, bộ ngực sữa cao ngất, mông đẹp tròn trịa, thân thể mảnh mai mềm mại tràn đầy thành thục nữ tính mê người mị lực bước đi khiêm tốn với bên cạnh người là một tu nữ trẻ lạ mặt. Khăn lúp đội đầu che phủ mái tóc vàng kim kéo dài óng ả vượt quá lưng đung đưa trong gió lạnh màn đêm, toàn thân tản ra thanh thuần, đôi mắt xanh lam sáng lóng lánh đẹp đẽ cùng dung mạo mềm mịn mỹ lệ chưa thành thục thiếu nữ tạo nên những đường nét khả ái, nhu hòa mang hương hoa huệ. Tuy nhiên mặc cho tác phong tu phục thập phần kín kẽ nhưng vẫn không thể che lấp cặp cao phong hùng vĩ và bờ mông cong tròn béo mập, dáng người ngạo nhân phập phồng dụ hoặc gợi cảm, eo thon tinh tế chống đỡ mãn nhãn như cành nhỏ mọc trĩu nặng quả to càng làm đường cong cơ thể rõ ràng kiều diễm nóng bỏng, khiêu động nhân tâm dục hỏa.

Mỗi khi di chuyển, hai đầu mái tóc vàng óng ánh rung động trơn tru duyên dáng mềm mại. Giữa đường, hai người diễn ra cuộc trò chuyện.

"Marie không phải lo lắng, mọi người trong tu viện đều rất tử tế, em chỉ cần thời gian làm quen với họ dần dần."

Tu nữ trẻ tên Marie gật đầu, hai nắm tay ôm đặt trước ngực rõ vẻ bồn chồn.

"Em cảm ơn viện trưởng động viên. Em, em chỉ sợ có thể làm phiền họ. Em nghĩ mình khó mà hoà nhập được với mọi người."

Thiếu nữ hơi cúi nhìn, tâm trạng có chút bất an.

"Suy nghĩ nhiều có thể sinh ra phiền muộn, bây giờ Marie hãy cứ thả lỏng, hít một hơi sâu rồi thở ra. Hãy suy nghĩ về những thứ lạc quan hoặc yêu thích, nó có thể làm dịu đôi chút tinh thần."

Angela từ tốn dịu dàng động viên.

"Dạ... Vâng!"

Nghe lời khuyên của Angela, nàng tu nữ Marie hít một hơi sâu thở ra một hơi dài làm thư giãn đầu óc chứa đầy tạp nham, bắt đầu suy nghĩ về những điều mình thích.

Marie chỉ là một cô gái trẻ 16 tuổi mới trở thành tín đồ của nữ thần không lâu, kinh nghiệm còn non nớt cùng tính cách đôi chút e thẹn và lần đầu tiên phải đi đến vùng xa xôi xa nhà thế này khiến cô nàng có phần lo lắng.

Được Angela an ủi, tâm trạng đã có lúc thư giãn nhưng đến khi cất bước vào tu viện, Marie vẫn chưa thể dịu hết phần nào sự lo lắng trào dâng trong người.

Hội đường không gian u tĩnh, nơi góc phòng là một buồng xưng tội, không khí của tiểu giáo đường yên ắng bao trùm.

Tu viện không một bóng người.

Nỗi lòng của Maria cũng dịu được chút ít.

"Có vẻ mọi người đang dùng bữa, em đi theo ta nhé."

Thời điểm thường tối này được biết là thời gian dùng bữa của các thành viên tín đồ, tổng kết một ngày vừa qua và đón nhận bữa ăn thấm đậm cần cù siêng năng mang đầy lòng thành cảm tạ với nữ thần, do đó cả hai người bước đến chỗ căn bếp của nơi đây.

Marie theo sau lưng Angela.

Tiếng động nơi bếp lớn dần theo mỗi bước chân đến gần. Có thể loáng thoáng nghe được là giọng của hai nữ và một nam.

"Chị Angela về rồi."

Người đầu tiên phản ứng là Lelia. Thiếu nữ cao gầy tóc trắng bạc mềm mượt như nhung với đôi mắt u buồn phản chiếu quang sắc bạc ánh lam đã thêm phần lung linh nhiều phần linh động, gò má hồng hào và đôi môi anh đào kiều nộn. Làn da trắng sáng săn chắc mềm mại, đường cong nữ tính phô ra tia vũ mị yêu kiều thấp thoáng.

"Uh-a! Sister Angela vừa về đúng lúc, mọi người chuẩn bị ăn luôn đó. Chuyện ở Etore thế nào? Và vị thiếu nữ dễ thương này là ai a?"

Tiếp đó là Maria, người đầu tiên chạy ra đón hỏi han. Một vóc người kiêu ngạo yểu điệu, một mái đầu vàng mượt mà, dung mạo xinh đẹp phong hoa tư thái, da thịt trắng nõn căng đầy sức sống đầy đặn.

"Chào Sơ Angela."

Cuối cùng là Aman Yamamoto đồng thanh với họ. Cao lớn vạm vỡ, cường thân tráng kiện, nước da nâu đen chỉ càng làm cơ thể ấy càng thêm rắn rỏi, vững chãi tựa một bức tường thành. Toàn thân vô hình vô tức toát lên khí thế cường đại nam tính đặc biệt nhằm vào mỹ nhân nữ tính làm cho những mỹ thiếu nữ chưa trải sự đời đều rung cảm, mỹ phụ phải rung động.

Nhìn thấy lại ba người, Angela tâm tình vui vẻ bỗng hơi nhíu mày ngưng trọng, bất ngờ giây lát. Chỉ trong chốc lát, bất giác cô có một cảm giác là lạ, không khí có phần thay đổi, nhất là Lelia và Maria. Trông như thể mới mấy ngày trôi qua mà mọi người trưởng thành hết cả làm một người chị lớn tuổi nhất ở đây như Angela cũng phải ngạc nhiên.

Nhưng biểu hiện ấy không được lâu, Angela còn cần giới thiệu thành viên mới cho mọi người quen biết.

"Mọi người, đây là Marie, từ nay sẽ là thành viên của tu viện chúng ta. Em ấy mới tham gia hồi năm ngoái, nhiều việc còn bỡ ngỡ, mọi người hãy giúp em ấy làm quen với tu viện."

"Dạ... vâng! Em là tu nữ tập sự Marie,, xin... mọi người hãy quan tâm giúp đỡ! Em sẽ cố gắng hết mình để không phụ lòng mọi người."

Marie hơi lắp bắp ngại ngùng, ngữ khí nói lại nhanh cho thấy sự căng thẳng, lo lắng.

Trong thế giới này, Marie được coi là một người trưởng thành ở tuổi 16, và mặc dù cô chỉ mới đến tuổi trưởng thành, đôi mắt to tròn long lanh sắc lam phản chiều như gương rũ xuống của cô vẫn có một khuôn mặt baby trẻ trung dễ thương. Marie nhỏ nhắn với chiều cao tầm trên 155cm, thấp hơn và trẻ hơn Lelia. Tuy nhiên, khi xem xét rằng vòng 1 của cô ấy, quá lớn đến nỗi bộ đồng phục tu viện cũng phải trở nên lỏng lẻo đủ để khiến bạn hét lên, khuôn mặt cô ấy nhỏ, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, cặp gò bồng đào lớn hơn khuôn mặt và dễ dàng vượt quá ba chữ số, ngoài ra còn phải kể đến vòng 2 và vòng 3 tuyệt đẹp kia nữa.

Aman Yamamoto thầm so sánh kích cỡ ấy với Maria hồi lâu để phải nói thành viên mới đến này có đôi phần nhỉnh hơn hẳn. Hắn mỉm cười vui thú thầm nghĩ:

"Con gái ở dị giới phát dục quả ngoài sức tưởng tượng được, trổ mã trên cả tuyệt vời."

Ánh mắt tinh tường của Yamamoto có thể thấy cặp đùi thon dài như củ cải trắng đến vòng ba nảy nở đầy đặn tương xứng với vòng một như nó phải vậy. Nói cách khác, Marie là người được sinh ra với vẻ đẹp thân hình duyên dáng mềm thịt tựa tấm chăn bông futon tốt nhất.

Tuy nhiên, tâm trí của cô nàng vẫn giống một đứa trẻ. Cô gái đã làm tu nữ vào giữa năm ngoái, tức mới nửa năm là cùng. Nụ cười rạng rỡ và thái độ của cô ấy thật đáng yêu, cùng với vóc dáng nhỏ bé, Aman lập tức muốn đè xuống như dã thú đánh gục cô tu nữ trẻ mới đến này, nhưng hắn phải bình tĩnh lại, nhủ rằng còn có cơ hội để làm.

Maria thấy cô bé như thế thì mỉm cười thích thú, nói:

"Thật là một cô gái dễ thương. Marie cứ thả lỏng mình, không ai ở đây ăn em đâu. Nếu có điều gì cần giúp đỡ, chị và em sẽ cùng nhau làm nhé. Lelia-chan và anh Aman cũng vậy nhé!"

Giọng nói líu lo ngâm nga ý vị thâm trường, không rõ ràng làn khí mị hoặc đánh sang vị tu nữ tóc trắng an tĩnh và Aman Yamamoto.

Lelia ngơ ngác không hiểu ý tứ, chỉ hiểu bề nổi nên không nói gì mà chỉ gật đầu đồng thuận với Maria.

Hắn chỉ biết cười nhẹ liếc sang bên một chút như thể hiểu rõ, chấp thuận với cô nàng.

"Em cảm ơn hai chị!"

Marie tỏ bày lòng cảm tạ, ngây ngô mỉm cười và an lòng thỏa mãn. Angela ngờ ngợ chưa hiểu sâu lắm trước lời của Maria, nhưng thấy mọi người hoà thuận, cô cũng thấy rất vui.

"Như vậy, để chị giới thiệu Marie về mọi người nhé."

"Dạ vâng!"

"Đầu tiên là Maria..."

Và cứ thế, Maria rồi Lelia đều đã xong, đến lượt của Aman Yamamoto.

"Người cuối cùng ấy là Aman Yamamoto, Yamamoto đã hỗ trợ rất nhiều tu viện, nhờ Yamamoto mà nhiều việc trở thành dễ thở hơn hẳn. Hiện tại, cậu ấy đang là một Mạo hiểm giả trong thị trấn."

Aman Yamamoto thoáng ngạc nhiên vì việc Sister Angela biết hắn đang làm Mạo hiểm giả. Nhưng nhớ lại có vài lần, hắn thấy Maria có gửi nhận một số thư từ, đơn hàng gì đó nên có thể nhờ vậy mà Angela biết được. Và chuyện này cũng không phải bí mật gì to tát, sớm muộn cũng sẽ biết.

"Em kính chào anh Yamamoto, mong anh về sau giúp đỡ."

"A ha ha, về sau có nhiều dịp quan tâm nhau mà."

Hắn nở một nụ cười thoải mái có phần hào sảng, tiếp tục thưởng thức bát canh rau củ húp ngon lành, đồng thời sẵn luôn mời ăn món mới.

"Sơ Angela và Marie ăn gì chưa? Hôm nay tôi có làm một món ăn thử xem tay nghề."

Angela tỏ ra ngạc nhiên trước việc Yamamoto xuống bếp.

"A~ anh Aman hôm nay thực có nấu một món ăn đấy. Angela và Marie ngồi xuống thử chỗ thịt săn được này đi."

Maria mỉm cười mời lấy hai người ăn thử món thịt cừu hun khói với lá hành và Lelia một bên sẵn tiện báo trước:

"Nhưng vị nhạt, thịt thì dai dính răng, phủ lớp sốt cà chua sẽ đỡ, khuyến khích từ bỏ."

Lelia đưa ra ý kiến bình thản công bình dù hơi thẳng quá đó, có muốn đút ăn xúc xích không?

Angela cười tủm tỉm, cảm thấy hài hước trước lời nhận xét của Lelia.

"Nào, đêm đã xuống rồi, chắc Marie cũng đói nhỉ? Em ngồi xuống cùng ăn với mọi người đi."

Tu viện trưởng ân cần dịu dàng sắp xếp cô ngồi kế bên Maria.

"Dạ vâng!"

Marie ngồi ngay ngắn thẳng lưng trông vẫn còn có chút căng thẳng. Maria thấy thế, bàn tay chìa đến nắm lấy tay của cô tu nữ trẻ, mỉm cười tươi tắn rồi nói:

"Mừng Marie đã đến với tu viện Myrefall."

Hai gò má ửng lên chút đỏ nhạt, đó là niềm vui trong Marie. Nội tâm vớt đi phần nhiều lo âu đề có thể cũng nở nụ cười tươi sáng, cô đáp lại sự tốt bụng của mọi người.

"Cảm ơn mọi người, em sẽ cố gắng hết sức."

Cuối cùng, tu viện lại có thêm một thành viên mới, bàn ăn lại thêm phần rộn rã. Những cuộc nói chuyện đời thường, bàn luận về món ăn của Aman Yamamoto, tiếng cười tiếng nói hết sức sôi nổi.

Chẳng có gì bất thường diễn ra, không có gì kỳ lạ xảy đến.

Không khí màn đêm ngoài trời vun vút gió lạnh, tiếng tru véo nơi rừng già và núi cao tĩnh lặng chào đón bóng tối mê ảo.