Chương 18: Nhiệm vụ Mạo hiểm giả

Buổi sớm đọng sương, một đêm sau khi chào đón sự hiện diện mới là Marie, ngày mới của Aman Yamamoto vẫn không có gì thay đổi và ý định với nàng tu nữ đó chắc chắn cũng vậy.

Nhìn vào Hệ thống phụ [Vô địch hoan ái], bây giờ trong lòng hắn đang nung nấu một ý tưởng táo bạo hơn cả là thôn tính thị trấn Myrefall, sau đó dần dần mở rộng cả đế quốc, các nước và chủng tộc khác rồi cuối cùng thống trị thế giới.

Bất cứ ai biết được điều này chắc chắn sẽ cười cho nhục mặt, không ít đối tượng còn sẽ trừ khử và bắt giam, tra khảo Aman Yamamoto với cái suy nghĩ ấy.

Nội tình của Đế Quốc Astein sâu không cạn, lãnh thổ rộng lớn nằm cách biên giới của Đế Quốc Demon là khu rừng đại ngàn nguyên sinh Wesstino và thảo nguyên Ocren bạt ngàn. Đó luôn là hai khu vực tranh chấp, giao tranh ác liệt và dữ dội nhất trong thời bình lẫn thời chiến. Do đó, Đế Quốc đã tập trung vào quân sự và xây dựng hàng phòng ngự có thể xưng là mạnh nhất trong các quốc gia con người.

Nhờ vị trí địa lý, chính trị và lịch sử nên nguồn hàng hoá của cải và các khoản đầu tư từ các quốc gia khác chảy đều đặn vào Đế Quốc Astein hằng năm, đồng thời việc giao hảo với Elf và Angel cũng tạo nên lợi thế lớn cho sự phát triển vững mạnh.

Vì vậy với nhiêu đó đủ để các thế lực ngầm hay phản loạn nào cũng phải rén ngang. Khi Aman Yamamoto nhìn lại bản thân hiện tại, ý tưởng vẫn chỉ là ý tưởng, ai biết chuyện gì bất trắc hay tồi tệ sẽ xảy đến chứ? Hắn cũng không thất vọng, hắn thiết nghĩ vẫn nên phiêu lưu tìm hiểu nhiều hơn về thế giới này, đặc biệt là những chiến lực đỉnh trần và các vị thần.

Không rõ xuất phát từ đâu nhưng trong thâm tâm của hắn, cái suy nghĩ nắm trọn mọi thứ đang dần rò rỉ. Nắm bắt sự vật, chi phối hiện tượng; đứng trên đỉnh cao thống trị tất cả, hưởng thụ tất cả. Tưởng tượng bao nhiêu của cải báu vật, quyền lực danh vọng, mỹ nữ mê người thuộc về hắn, cái suy nghĩ ấy thật điên đảo nhân tâm, nhất là những kẻ tham vọng nắm giữ thực lực trong tay.

Do đó, khao khát sức mạnh dấy lên bừng bừng trong người, ham muốn phải là kẻ mạnh nhất, sở hữu thực lực tối cường, hơn tất thảy để có thể đạt được điều mình muốn.

"Nhảm nhí!"

Aman Yamamoto tự mắng bản thân và cái suy nghĩ ấy. Không nắm chắc tự tin, lo nghĩ hậu họa và sợ hãi đang kiềm nén lòng tham trong hắn, thế là liệt diễm tà hoả bị phủ và đè nén bởi tấm màn che.

Nhưng e sợ, một ngày không xa, nó sẽ lại cháy bừng lên dữ dội và ác liệt hơn trước.

Do Thiên Chức ảnh hưởng? Do tự tin khi có sức mạnh to lớn hay kiêu ngạo vì sở hữu khả năng bật hack? Có lẽ đều có một phần bên trong.

Ta tự hỏi đâu là ta, trong cái thế giới này.

Trong sâu thẳm, một tiếng gọi đen tối và ham muốn vang vọng, sớm muộn cả thế giới đều thuộc về Hắc Đế là hắn.

Tuy nhiên, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, để thành công cần có sự chuẩn bị. Aman Yamamoto nhất thiết phải hạn chế sự ngạo mạn của bản thân trước.

"Mọi thứ phải từ từ đã."

Về với hiện tại, AmanYamamoto đang có một buổi tập luyện với Lelia.

Đây là buổi tập huấn đầu tiên của cả hai, lời ngỏ ý từ tối hôm qua trên bàn ăn, mục đích nhằm trao dồi kỹ năng và rèn luyện kỹ thuật.

Vù! Keng!

Thanh âm sắt thép lăng lệ va chạm, những đường vung mạnh mẽ được tung ra.

Tiếng gió rên xiết, bụi đất chấn động bay tứ tung. Xung kích dần dần hiện rõ, âm thanh trầm trọng kêu vang.

Không cần phải lo lắng không gian hạn chế, mảnh đất phía sân sau tu viện rất rộng rãi, dư chỗ cho Lelia và Aman đọ kiếm.

Cả hai nhìn nhau nghiêm túc.

Cả hai đều nhận thức được rằng đối phương rất mạnh.

Từ lúc bước qua những phút đầu tiên, Lelia đã nhanh chóng nhận ra Aman Yamamoto sở hữu sức lực cơ bắp điên rồ cùng tốc độ đáng kinh ngạc. Nếu không nhờ kinh nghiệm và phản xạ, sự dẻo dai uyển chuyển thì khó giành được ưu thế.

Lelia cứ ngỡ mình đã ước chừng được sức mạnh của Yamamoto, tuy nhiên thông qua đấu tập này, cô đã có cái nhìn khác. Ngoại trừ sự non nớt trong kinh nghiệm, kỹ thuật chiến đấu rất dễ bắt bài, tốc độ phản xạ có chút chậm chạp và thiếu kiểm soát, những phương diện còn lại của Aman đều thực sự xuất sắc. Theo ước tính của Lelia, Aman Yamamoto đã có sức mạnh xếp vào Mạo hiểm giả cấp B.

Còn về phía Aman Yamamoto, hắn cứ nghĩ cấp độ của Lelia chỉ tầm Werewolf trong rừng nhưng không ngờ thực lực lại vượt trong tưởng tượng như vậy. Đúng là không thể hoàn toàn đánh giá dựa trên cấp độ, thân pháp của Lelia vô cùng đáng nể như loài chim sẻ tránh thoát nanh vuốt kẻ săn mồi, kỹ thuật cùng kinh nghiệm phối hợp tạo nên một cuộc đối kháng cân tài cân sức với hắn. Tuy nhiên, nếu đây thực sự là cuộc đấu sinh tử thì chắn chắn hắn sẽ thắng không nghi ngờ nhưng Lelia vẫn đủ thực lực để có thể trốn thoát.

Nhiệt độ trận đấu ngày một gia tăng, cả hai chưa có dấu hiệu mệt mỏi.

Bên ngoài là Maria, Marie và Angela đang lo lắng chăm chú quan sát trận đấu tập của hai người, thủ sẵn các phương thức sơ cứu và chữa trị phòng cho trường hợp sơ sót xảy ra thương tích thì có thể mau chóng ứng phó.

Cuối cùng, đây vẫn chỉ là cuộc đấu tập giao hữu, hai người giao đấu bằng sức mạnh đơn thuần, không một tia sát khí nào được bốc ra.

Nửa tiếng đã trôi qua, cuộc đấu tập đã đến hồi kết.

"Anh Aman và chị Lelia thật tuyệt vời!"

Marie cảm thán với vẻ mặt kính nể. Cõi lòng ngưỡng mộ những người tài giỏi, có năng lực và bản lĩnh âu cũng là bình thường đối với một cô gái trẻ hơi rụt rè, thiếu tự tin như Marie.

"Ừm!" - Angela mỉm cười đáp lại.

"Anh Yamamoto, thực sự rất mạnh."

Lelia đáng giá thẳng thắn.

"Cảm ơn Lelia, khi khác cùng nhau tập huấn không?"

"Chắc chắn!" - Nàng tu nữ tóc trắng bạc gật đầu ngay tắp lự.

"Nào! Mọi người vào ăn, bữa sáng đã xong rồi! Hôm nay, nhớ hôm nay anh định đi làm nhiệm vụ Mạo hiểm giả không?"

Maria nhắc nhở Yamamoto và mọi người.

Hiện tại, Aman là một Mạo hiểm giả hạng D, mỗi tuần điểm danh ít nhất 3 lần và làm hai nhiệm vụ, không như hạng E phải mỗi ngày điểm danh, đồng thời còn phải nhận và làm ít nhất ba nhiệm vụ.

Đây là quy định bắt buộc của Công hội, nếu không thực hiện thì bị tước đi tư cách Mạo hiểm giả. Tuy nhiên, điều đó chỉ áp dụng với các Mạo hiểm giả hạng E, D và C, những thứ hạng cao hơn là B, A và S sẽ được miễn khỏi quy định này. Bởi lúc ấy, thực lực và danh vọng của họ cũng vươn đến các thành thị khác, trở thành những nhân vật có tiếng.

Do đó có người đùa rằng, tấn thăng hạng B thì mới chính thức là Mạo hiểm giả thực sự.

"Thực sự tự do sao?"

Hắn thầm nghĩ khi trên con đường thân quen tới Công hội.

Hôm nay như bao ngày thường, đông đúc Mạo hiểm giả đến nhận và làm nhiệm vụ, buôn chuyện bàn bạc và ăn uống với tổ đội đồng nghiệp.

Aman bước tới tấm bảng dán đầy nhiệm vụ nhìn một hồi rồi chộp lấy ba nhiệm vụ.

Hai cái săn ổ goblin và một cái săn manticore.

Bắt đầu với nhiệm vụ manticore, nó được tìm thấy gần đây ở một ngôi làng cách khá xa thị trấn tầm mất năm tiếng đi xe ngựa. Người dân trong làng cảm thấy quan ngại và sợ hãi khi manticore liên tục rình rập và săn trộm gia súc gia cầm của họ, thậm chí có người bị ăn thịt bởi chúng.

Có thể nghĩ, bầy manticore nhận thấy chỗ đây là một môi trường sinh sống tốt, do đó muốn thiết lập tổ trong hang động tại cánh rừng ven suối gần làng.

Theo quan sát, chúng gồm sáu con, trong đó có hai con non và cấp bậc cao nhất chỉ ở 19 nên dễ dàng.

Xong một nhiệm vụ, đem bằng chứng về cho Công hội.

Tiếp theo là hai ổ goblin. Một cái ở làng kế bên, một cái xa hơn nằm gần rừng Wesstino.

Ổ thứ nhất, đơn giản giải quyết mau gọn với bốn, năm con goblin rải rác cấp 3 đến cấp 9.

Ổ thứ hai cũng tầm sáu con và có cả Hobgoblin đang trú tại một tàn tích nọ. Tuy nhiên có dấu hiệu cho thấy cả bầy hơn chục con ở đây nhưng có vẻ những Mạo hiểm giả tới trước đã xử lý rồi cuối cùng bị lũ goblin quét sạch và sử dụng.

Hắn choàng khăn che đi tấm thân trần trụi bị bạo hành của các cô gái gồm cả nữ Mạo hiểm giả và nữ thôn dân, đôi mắt họ trông vô hồn và trống rỗng,

"Các cô sẽ sớm được trở về nhà, hãy đợi ở đây thêm chút nữa."

Lại một tai nạn nghề nghiệp của Mạo hiểm giả xảy ra, hạng của họ không hơn gì Aman Yamamoto, chỉ là những người còn non kinh nghiệm. Hắn không phải chuyên gia tâm lý, không khéo trong việc an ủi nên cũng đành im lặng, đặt các cô gái co ro sát tường đá.

Hắn tiếp tục thăm dò xung quanh có còn goblin không bởi dù sao lũ đó sinh sản rất nhanh, ẩn núp và chạy trốn khá giỏi.

"Thẻ hội... mình nên mang về để Công hội biết họ là ai."

Không chỉ xác định lũ goblin đã bị tiêu diệt hết, Aman còn thu hoạch được một vật phẩm dưới đống đồ vật linh tinh vụn vặt của chúng.

"Một chiếc nhẫn đính đá quý hay nhẫn ánh xạ!?"

"Không, không phải, nó là một chiếc nhẫn ma thuật."

Vòng tròn được làm bằng kim loại vàng rất nhẹ, đính lên một khối nửa cầu trong suốt bập bừng bên trong tia lửa, có thể đeo vào sẽ kháng được lửa và nhiệt độ nóng.

"Chiến lợi phẩm của chúng hay vật phẩm tàn tích này?"

Nhiều thành lũy, lâu đài hoặc công trình kiến trúc bị bỏ hoang, chôn vùi sau thời chiến tranh với Quỷ Vương. Nghe đồn trong đó, tài lộc, cơ hội thăng tiến, vật phẩm trang bị cùng các quyển trục ma thuật đều có hết. Một thời đấu tranh nghiệt ngã và cố gắng vùng vẫy sản sinh bao anh hùng lại là lúc những kẻ khác đầu cơ trục lợi, tích lũy của cải báu vật và tiềm lực sức mạnh. Về sau, mấy kẻ tham lam ấy cũng phải đón lấy hậu quả tất phải chịu, bị nghiền nát dưới bàn chân của quân đội Quỷ Vương, chết mà chưa kịp hưởng.

"Không quan trọng, giờ nó là của mình."

Hắn cất vào túi, chuyển sang chuyện khác cần làm, đem xác lũ goblin và manticore cùng những cô gái bị bắt trở về rồi báo cáo lại, thu thập phần thưởng từ nhiệm vụ.

Một ngày trời xanh mây trắng bình yên, gió thổi xì xào tán rừng.

Nông dân chăm chỉ trên cánh đồng cùng đàn gia súc trang trại.

Những quả trái cây chín mọng trên cây tận hưởng sự chăm sóc mát lạnh của lao động.

Mọi thứ vẫn đang diễn ra bình thường như nó phải thế.

Aman Yamamoto dự định sẽ bán chiếc nhẫn kiếm tiền, dù sao nó cũng chẳng có ích gì cho hắn khi hắn đã có cả kho báu.

Tuy nhiên, người thợ rèn, cũng là chủ cửa hàng vũ khí cách Công hội Mạo hiểm giả một dãy nhà lại đáp:

"Cho ta thứ lỗi, vật phẩm ma thuật này vượt ngoài khả năng của ta, ta không thể mua được bởi sự hiếm có và giá trị của nó, phải mang lên tiệm lớn hơn để có thể chi trả. Ta cũng khuyên nhóc nên cẩn thận!"

Ông chủ cửa hàng vũ khí nói có lí, thứ nhẫn ma thuật hắn đang cầm ở hạng Epic vô cùng làm người ta thèm khát và muốn tranh giành, hên là bây giờ cửa hàng đang khá thưa vắng và cuộc trao đổi cũng khá kín đáo.

"Vậy có còn nơi nào có thể mua bán vật phẩm ở đây không?"

Lời này của hắn làm ông lão cũng hiểu.

"Đi hết cả thị trấn này cũng không ai đủ sức mua nó đâu. Tuy nhiên..."

Ông chủ cửa hàng một hơi ngừng lại rồi nói:

"Nhớ mang theo rượu mật ong, ta biết có một người có thể thẩm định được thứ đó."

Yamamoto lắng nghe nghiêm túc.

"Có một con sông nhỏ nằm ngoại ô thị trấn, xa hơn chỗ trang trại, gần sườn dốc, cách đây khoảng 2 tiếng đi bộ. Nếu ta nhớ không lầm, người đó vẫn luôn ở đấy."

"Cảm ơn vì sự giúp đỡ!"

"Đương nhiên, lời này của ta không chỉ đáng giá có nhiêu đó."

Ông lão cửa hàng giơ 5 ngón tay.

"Bạc."

À, hắn hiểu ý của lão, thù lao năm đồng bạc và thế là xong. Lão râu dài cười sảng khoái với thiện chí, nói:

"Mong các vụ làm ăn của chúng ta vẫn diễn ra trong tương lai."

Aman cũng chỉ nhún vai, gật đầu cho phản hồi rồi rời đi.