Chương 8: Thận Hư

Nhiếp Tinh Huy mở hàm dưới của Thạch Hồng Nho, cẩn thận xem xét xong, từ tốn nói: "Sắc mặt xanh xao, tưa lưỡi nhợt nhạt, mạch đập yếu ớt".

"Ta lo chết mất, rốt cuộc là bệnh gì?" Thạch Hồng Vũ nhấp nhổm sốt ruột, hận không thể xem bệnh thay Nhiếp Tinh Huy.

Quạt ngọc của Văn Nhân Nghị xòe ra, bật cười nói: "Đây là bệnh thận hư".

"Đại ca còn trẻ, sao có thể bị suy thận?" Vẻ mặt Thạch Hồng Vũ không tin, quay đầu truy hỏi Thạch Hồng Nho: "Gần đây đại ca nạp thêm mấy người thê thiếp?"

"Không hề, chưa cưới vợ chưa nạp thiếp". Thạch Hồng Nho lắc đầu, bất an mà nắm chặt tay trái.

Đương nhiên y biết rõ tại sao mình bị suy thận, ban đêm hầu hạ dưới người Kính Ma, lại phải chịu tra tấn tinh thần vào ban ngày, cơ thể này đã bị khoét rỗng từ lâu rồi.

“Vậy thì lạ quá, tinh khí hao tổn, mệnh môn hỏa suy (*), rõ ràng là hậu quả của việc phóng túng quá đà”. Nhiếp Tinh Huy không nhiều lời, nói vào trọng điểm, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào bụng của của Thạch Hồng Nho.

(*) Thận dương hư còn gọi là Mệnh môn hỏa suy, tên gọi chung cho những biểu hiện lâm sàng nguyên dương bất túc, mất chức năng khí hóa không còn tác dụng sưởi ấm làm cho thủy thấp thịnh ở trong và cơ năng suy nhược.

Thạch Hồng Nho vô cùng xấu hổ, không thể mở miệng giải thích nguyên do, vừa hay nghe quản gia bẩm báo đã chuẩn bị xong bữa tối nên vội vàng chuyển chủ đề.

“Không còn sớm nữa, Thạch mỗ đã chuẩn bị một bàn ăn để tẩy trần cho mọi người”.

“Đại ca, thân thể huynh…” Thạch Hồng Vũ đầy lo lắng.

“Ta vẫn ổn, các ngươi vội vã đi cả ngày đường cũng mệt rồi, có lời gì ngày mai hẵng nói”. Thạch Hồng Nho nhìn xung quanh mà nói lảng đi.

Thạch Hồng Vũ thấy y nói vậy, cũng không kiên trì nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Dưới sự tiếp đãi nhiệt tình của Thạch Hồng Nho, Nhiếp Tinh Huy và Văn Nhân Nghị ngồi vào bàn ăn, trong bữa cơm hai người kể đã đi du ngoạn qua những nơi non xanh nước biếc, phong cảnh tuyệt đẹp, cả những giai thoại lý thú trong giang hồ, nơi nào cũng hấp dẫn, Thạch Hồng Nho hiếm khi ra ngoài, nghe mà rất thích thú.

Bữa cơm tối này cũng coi như chủ khách hài hòa, có điều Nhiếp Tinh Huy thỉnh thoảng lại nhìn bụng Thạch Hồng Nho bằng ánh mắt nghiền ngẫm thăm dò, đáng tiếc Thạch Hồng Nho, người đang vui mừng quá đỗi vì sự trở về của đệ đệ lại chẳng hề phát hiện ra mình bị người ta nhìn chằm chằm.

“Vũ đệ, ta thật sự không thể uống nữa”. Mặt Thạch Hồng Nho đỏ bừng bừng, liên tục lắc đầu, từ chối ly rượu được đưa đến trước mặt.

Y vốn không uống được rượu, chỉ vì quá vui mừng nên uống vài ly, cộng thêm Nhiếp Tinh Huy và Văn Nhân Nghị liên tiếp kính rượu, lúc này y đã có chút đầu váng mắt hoa, uống nữa chắc sẽ nằm quay ra đất mất.

“Đại ca không nể mặt tiểu đệ sao, đây là ly cuối cùng rồi, rượu xong chúng ta cũng giải tán rồi”. Thạch Hồng Vũ chớp đôi mắt hoa đào, không chịu bỏ qua.

Bao nhiêu năm rồi không gặp đại ca, đại ca vẫn trẻ trung anh tuấn như xưa, có điều giữa đôi lông mày đã có thêm chút từng trải, so với mười năm trước còn…

“Cái này…ta uống!” Thạch Hồng Nho cắn răng nhận lấy ly rượu, uống cạn một hơi.

Say rồi cũng tốt, chẳng cần phải tỉnh táo đối diện với Kính Ma, nói không chừng còn thoát được một kiếp.

Y thừa nhận y rất sợ màn đêm buông xuống, sợ sự quấn quýt vô tận của Kính Ma, không chỉ cơ thể chịu giày vò nhục nhã, mà trái tim cũng dần dần sa vào tội lỗi, không ít lần y cũng chủ động nghênh đón.

“Được rồi, ta về phòng trước, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi”. Ly rượu trôi xuống, bụng Thạch Hồng Nho như bị thiêu đốt, mặt lại càng nóng hơn.

“Tửu lượng của Thạch đại ca đúng là tốt, tiểu đệ bái phục”. Bên tai truyền đến tiếng nói, Thạch Hồng Nho ngước mắt nhìn, chính là người chẳng nói gì nhiều trên bàn ăn nãy giờ, Nhiếp Tinh Huy.

“Quá khen, tại hạ không uống được rượu, đi trước nhé”. Thạch Hồng Nho giả vờ say rượu, chếnh choáng đứng dậy, cơ thể lại lắc lắc lư lư.

Thạch Hồng Vũ nhanh tay lẹ mắt đỡ Thạch Hồng Nho, lớn tiếng nói: “Đại ca, để ta đưa huynh về”.

Thạch Hồng Nho không từ chối ý tốt của đệ đệ, vịn vào vai đệ đệ, mặc cho đệ đệ đưa y vào phòng.

“Đại ca, lau mặt đã rồi ngủ”. Thạch Hồng Vũ đặt Thạch Hồng Nho lên giường, quay người lấy một tấm khăn ướt lau mặt cho Thạch Hồng Nho.

“Ưm…” Thạch Hồng Nho rên rỉ, ngửa mặt lên.

Vốn không choáng váng lắm nhưng trên đường về phòng bị gió đêm táp vào, men rượu ngấm vào, làm đầu óc quay cuồng, lại coi Thạch Hồng Vũ như người hầu trong phủ.