Chương 9: Ngươi Đã Quên Bản Thân Có Thân Phận Gì Rồi Sao? (hơi H)

"Huynh cũng thiệt là, vui vẻ cũng sẽ tốt hơn, uống nhiều như vậy, sáng mai thức dậy đau chết huynh". Thạch Hồng Vũ vừa nói thầm vừa lau đi mồ hôi ở trên trán Thạch Hồng Nho.

Ban đêm trong phòng oi bức, hơn nữa Thạch Hồng Nho còn uống quá rượu nhiều, lại càng đổ thêm dầu vào lửa, làm y buồn bực không chịu nổi.

"Nóng…" Thạch Hồng Nho gào thét, lôi kéo quần áo một cách lung tung, lộ ra hơn phân nửa lồng ngực trần trụi.

Làn da bánh mật ở dưới ánh nến mờ nhạt tản ra ánh sáng mê người, núm vú dựng đứng một cách ngạo nghễ ở trước ngực bởi vì y thở gấp mà phập phồng lên xuống, bụng dưới bóng loáng và bằng phẳng, một góc màu đen biến mất ở trong quần dài.

"Huynh… Ta…"

Khuôn mặt tuấn tú của Thạch Hồng Vũ ngay lập tức đỏ bừng lên, bụm mũi lại quay đầu, hai tay kéo lấy cái chăn mỏng ở trên đầu giường đắp lên người Thạch Hồng Nho một cách lung tung, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của Thạch Hồng Nho.

"Rượu, cho ta rượu, ta còn muốn uống…" Thạch Hồng Nho cũng không yên phận đi ngủ, lật qua lật lại ở trên giường.

Y mơ thấy một cái ác mộng, trong mơ Kính Ma giải phóng sức mạnh to lớn, tắm máu sơn trang Phong Long, sơn trang từ trên xuống dưới, già trẻ lớn bé đều chết không toàn thây…

Đêm khuya giờ Tý, trăng sáng nhô lên cao, sao lốm đốm đầy trời, trong phòng ngủ của Thạch Hồng Nho ngoại trừ tiếng hít thở ra thì cũng không có âm thanh nào khác.

Vừa qua giờ Tý, gương cổ ở phía sau lưng toát ra một luồng khói đen dày đặc nặng nề, toàn bộ gương cổ đều bị bao phủ ở trong đó.

Trong nháy mắt, trước mặt gương liền có thêm một gã nam nhân mặc y phục màu đen tà mị, thứ khác với lúc trước chính là, trên đầu nam nhân không có sừng dài, tóc dài màu xám bạc tự bay không cần gió, một cặp mắt đỏ tươi lại càng đẫm máu hơn.

Nam nhân tà mị bước tới trước giường, đặt mông xuống ngồi ở bên cạnh Thạch Hồng Nho, đầy ắp hứng thú dò xét Thạch Hồng Nho.

"Tha cho ngươi một cái mạng tốt, uống tới như vậy, có phải là không muốn hầu hạ bản tôn không?" Tà Vô Đạo hơi nhếch khóe miệng, bàn tay quỷ dữ cách quần dài tùy ý vuốt ve ờ trên mông Thạch Hồng Nho.

Tâm tư nhỏ này của Thạch Hồng Nho căn bản là không trốn khỏi mắt thần của gã, muốn giả say à, không có cửa!

"A…" Thân thể Thạch Hồng Nho cứng đờ, cả người đều đã xì hơi.

Y đúng là mượn rượu giả say, cũng muốn tránh khỏi sự trừng phạt vào ban đêm, không nghĩ tới là vẫn bị Tà Vô Đạo nhìn thấu.

Thật ra tửu lượng của y cũng không phải là rất kém cỏi, vừa rồi bất quá là cố ý uống thêm mấy chén, ngược lại đã làm cho Vũ đệ lo lắng…

Vũ đệ cũng đã trưởng thành, biết quan tâm y, còn tự mình đưa y về phòng, đứa bé không tới mười tuổi vào năm đó hôm nay đã là một thiếu niên đẹp trai, y tuyệt đối không thể để cho Vũ đệ bị hủy ở trong tay Tà Vô Đạo.

"Còn không ngoan ngoãn tới đây hầu hạ bản tôn". Thấy Thạch Hồng Nho tỉnh lại, Tà Vô Đạo nhếch khóe miệng, thu tay lại.

"Chóng mặt, đêm nay có thể hay không…" Biết rõ sẽ không có khả năng, nhưng Thạch Hồng Nho vẫn muốn thử một chút.

"Được đằng chân lân đằng đầu, ngươi đã quên bản thân có thân phận gì rồi sao?" Thạch Hồng Nho do dự đã chọc giận Tà Vô Đạo.

Bàn tay ác quỷ của Tà Vô Đạo vung lên, xiêm y của Thạch Hồng Nho liền nát thành nhiều mảnh, rải rác ở trên giường, da thịt màu mật ong lập tức lộ ra bên ngoài, trong bóng đêm mờ mịt tản ra sáng bóng mê người.

Không đợi y kịp phản ứng, giữa đùi đã có thêm một vật to lớn như cánh tay trẻ con.

Ma khí của Tà Vô Đạo cũng giống như con mắt, bày ra màu đỏ đáng sợ giống như máu, phía trên hiện đầy gân xanh nhỏ bé, màu đỏ thẫm đan xen vào nhau rất là dữ tợn, so với đồ chơi tình dục được dùng vào lúc ban ngày thì còn lớn hơn một phần, chỗ đỉnh còn bốc lên khí đen yếu ớt.

"Đừng… A…!" Thạch Hồng Nho còn chưa kịp nói gì, ma khí to dài đã đi vào hậu huyệt của y một cách mạnh mẽ, cắm tới cuối cùng.

Lối giữa ấm áp bao trùm lấy ma khí, toàn thân của y co rút một hồi, hai chân thon dài rắn chắc cố sức đạp về phía hai bên, muốn thoát khỏi Tà Vô Đạo.

Mặc dù đã bị Tà Vô Đạo chiếm đoạt hơn mười năm, nhưng y vẫn không có thói quen bị Tà Vô Đạo tiến vào như cũ, nhất là loại tư thế phục tùng người khác này.

"Không… Không được" Thạch Hồng Nho hít sâu một hơi, điều chỉnh hô hấp một cách từ từ, muốn để cho bản thân thanh tĩnh lại.