Chương 4

"Nhìn thấy mẹ tớ không?"

"Nhìn thấy."

"Như thế nào?"

"Người không tệ, rất tốt, rất giống cậu."

"Dĩ nhiên. Mẹ tớ là tốt nhất!"

"Cậu không về nhà làm bài tập hả?"

"Không về vội, về cũng là nghe bà tớ lải nhải. Lại nói người ta cũng nhớ cậu nha."

Khưu Vũ kéo lấy Tiểu Nhã chạy lên tầng cao nhất, tìm được một nơi ẩn nấp.

"Muốn tớ hôn cậu sao?"

"Muốn!"

Nhưng Khưu Vũ cũng không có hôn nàng, mà là bắt tay đưa về phía trước ngực của nàng. Tiểu Nhã có chút khiếp sợ nhìn, tim đập vô cùng nhanh. Tuy rằng bọn họ đã có từng hôn nhau, nhưng chưa từng tiếp xúc cơ thể. Mà lúc này, nàng sắp tiếp nhận Khưu Vũ chạm đến.

Tay Khưu Vũ dừng ở phía trên ngực của nàng, chậm rãi xoa lấy đống thịt cũng không đầy đặn nhưng mềm mại.

Hắn cảm thấy rất kích thích, không phải là bởi vì bộ ngực kia, mà là biểu cảm e lệ của Tiểu Nhã, đây là biểu cảm xấu hổ chỉ có con gái lần đầu bị chạm đến mà sinh ra. Khuôn mặt hiện lên đỏ ửng, càng thêm xinh đẹp đáng yêu, bên trong đôi mắt ngây thơ lóe lên ánh sáng.

"Tiểu Nhã, cậu rất đẹp!"

"Cậu cũng rất đẹp trai."

Khưu Vũ hôn nàng, đầu lưỡi chui vào miệng của nàng khiêu khích. Hắn cảm thấy tim Tiểu Nhã đập dồn dập, có chút khẩn trương lại có một chút mong chờ, có chút sợ hãi lại có một chút khát vọng. Hắn bắt tay đưa vào áo nàng, từ phía dưới áo ngực bé nhỏ chen vào, nắm chặt bầu vú mềm mại kia trong tay, hai ngón tay thì kẹp lấy đầu vú đùa bỡn.

Tiểu Nhã run lên một cái, hô hấp trở nên dồn dập. Đầu vú nàng bị Khưu Vũ vuốt ve vân vê lặng lẽ đứng thẳng, đón nhận hắn âu yếm. Mà Khưu Vũ giống như chưa đủ ở phía trên vú của nàng vuốt ve, tay lại bắt đầu trượt xuống phía dưới!

Tiểu Nhã cảm thấy kinh hoảng, giữ hắn lại tay nói: "Đừng..."

"Không muốn sao?"

"Không phải... Tớ..."

Tiểu Nhã cúi đầu không dám đối diện ánh mắt bắn ra vẻ kiên nghị của Khưu Vũ, nàng thuận theo. Tay của Khưu Vũ rất nhanh liền dò vào quần của nàng, ở trên quần lót sờ sờ, trơn nhẵn ấm áp. Lập tức dùng ngón tay nhẹ vén quần lót ra, duỗi vào. Tay hắn chạm đến một nắm lông tinh tế mềm mại ở phía dưới cái bụng bằng phẳng, giống như một nắm chỉ thêu.

Tiểu Nhã vừa xấu hổ vừa khẩn trương nhắm mắt lại, ôm lấy Khưu Vũ. Khưu Vũ cũng không có bởi vì nàng quẫn bách mà dừng tay, hắn đơn giản kéo quần cùng quần lót của nàng đến đầu gối, lộ ra một đoạn đùi non mịn trơn bóng.

"Tách chân ra một chút."

Hắn giống như đang nhắc nhở lại giống như ra lệnh. Tiểu Nhã nghe lời tách hai chân ra một chút, để cho ngón tay của hắn thuận lợi thông qua một phòng tuyến cuối cùng. Ngón tay kia thuần thục chạm đến hạt le. Hắn xoa lấy nó, Tiểu Nhã cảm thấy không tự chủ được run rẩy, nàng chảy nước, lần đầu chảy ra dâm thủy. Khưu Vũ dùng tay chấm ít nước giơ lên trước mặt Tiểu Nhã.

"Nhìn, đây là cậu chảy nước. Chứng minh cầu đã chấp nhận tớ."

"Cậu thật là xấu."

"Tớ xấu cậu còn thích tớ?"

"Tớ chỉ là thích cậu."

Khưu Vũ không có tiếp tục làm chuyện kế tiếp, mà kéo quần của Tiểu Nhã lên, sửa sang lại quần áo cho nàng, lại hôn nàng.

"Họp phụ huynh đã xong, cậu đi về trước đi."

"Được, ngày mai gặp. Tớ nhớ cậu, đêm nay tớ nhắn tin cho cậu."

"Đi đi, nhưng đừng quên học tập."

"Tớ biết rồi, lớp trưởng." Tiểu Nhã nhìn hắn cười hì hì làm cái mặt quỷ, liền chạy xuống lầu.

Họp phụ huynh đã xong, hàng hiên một lần nữa chật ních phụ huynh biểu cảm khác nhau. Rất nhiều người mặt mang lo lắng vây quanh giáo viên chủ nhiệm muốn nghe đến nàng nói tình huống con của mình ở trường học, mà Ngọc Lan chỉ đứng ở ngoài vòng tròn chờ đợi.

"Cô, tại sao cô không đi hỏi một chút tình hình của Thẩm Phương Nhã?" Khưu Vũ đi tới đứng ở bên cạnh nàng.

"A, cô Đường rất bận rộn, cô đợi lát nữa, không vội. Ba mẹ của cháu tới sao? Khưu Vũ."

"Mẹ cháu rất bận rộn, không tới được." Ngữ khí của hắn mang vẻ thất vọng.

"Không sao, cháu tốt như vậy, ba mẹ nhất định rất yên tâm. Vừa rồi cô nghe các cô Đường còn khen cháu. Sau này cháu nên giúp đỡ thêm cho Tiểu Nhã."

"Cô yên tâm, cháu là lớp trưởng, cháu chịu nổi chức trách của mình."

Ngọc Lan nhìn hắn, gương mặt vẫn như cũ tràn đầy tính trẻ con kia phía sau là một loại trưởng thành đã vượt qua tuổi của bản thân hắn, mắt của hắn nói cho nàng, hắn là một người thông minh ổn trọng có thể chịu trách nhiệm. Bây giờ người giống như hắn không nhiều. Nàng quay đầu lại nhìn nhìn mấy phụ huynh kia, còn đang tranh nhau hỏi vấn đề của mình, không có chút nào muốn giải tán. Nàng muốn đi về trước.

"Cô, thật ra cháu có thể nói với cô tình hình của Tiểu Nhã. Bởi vì cháu ở trong lớp vẫn luôn làm việc giúp giáo viên. Tình hình của từng người cơ bản cháu đều có khả năng hiểu rõ!"

"Chủ nhiệm của mấy đứa thật sự là chọn đúng lớp trưởng, cháu thật không bình thường!", Ngọc Lan nhìn hắn cười nói.

"Cô quá khen. Cháu làm như vậy cũng vì bạn học, tăng thêm đoàn kết giữa các bạn học."

"Đúng, xem ra cô phải để Tiểu Nhã học tập cháu."

Tiếp lấy Khưu Vũ cặn kẽ nói cho nàng tình hình của Tiểu Nhã ở trường, ưu khuyết điểm trong học tập. Ngọc Lan nghe không ngừng gật đầu, âm thầm quan sát cậu thiếu niên 17 tuổi này thế mà có thể làm công việc của mình nghiêm túc cẩn thận như vậy, về sau nhất định có tiền đồ.

--------

Ngọc Lan mới vừa vào cửa, Tiểu Nhã vui vẻ chạy lại, lắc lắc hộp điện thoại còn chưa mở nói: "Mẹ, mẹ nhìn! Ba mua cho con điện thoại kiểu mới nhất."

"Con nha, thi được 100 điểm cũng chưa từng vui như thế."

"Không giống nhau. Cái kia là để con nghĩ liền đau đầu, đây là để con nhìn liền vui vẻ."

"Con đừng vui quá hóa buồn là được."

"Không nói với mẹ nữa."