Chương 5

Tiểu Nhã quệt mồm chạy về phòng của mình đóng cửa lại.

Thẩm Dũng đang ngồi ở trên sofa ngoài phòng khách tập trung nhìn tài liệu trong tay. Mái tóc chỉnh tề vuốt ngược về phía sau, trên mặt hiện lên hồng nhuận khỏe mạnh. Một áo sơ mi nhìn qua không nhiễm một hạt bụi cởi bỏ cổ áo hai nút áo, kết hợp một quần tây, dù là ở nhà cũng là một bộ dáng ông chủ lớn.

"Sao hôm nay anh lại trở về? Ông chủ lớn. Không phải nói hai ngày nữa sao?", Ngọc Lan đi tới ngồi ở bên cạnh hắn.

"Có chút việc, ngày mai còn phải về Thẩm Quyến." Thẩm Dũng không có nhìn nàng, chỉ là nhìn văn kiện trong tay.

"Bây giờ Thẩm Quyến thành nhà của anh có phải hay không? Còn về Thẩm Quyến. Vậy bên này tính cái gì? Khách sạn sao?"

Thẩm Dũng nghe ra nàng không vui, để văn kiện tới trên bàn trà, quay đầu cười nói: "Đương nhiên là nhà. Chỗ nào cũng không bằng nhà a."

"Không vui sao?" Thẩm Dũng dùng ngón tay ở trên gương mặt của Ngọc Lan véo một cái, "Anh chẳng phải vì cái nhà này sao."

"Em biết!", Ngọc Lan hình như còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nghe hắn nói cũng không biết nên trả lời như thế nào, "Người ta là nhớ anh nha."

Nàng dựa đầu vào bờ vai của Thẩm Dũng.

"Con không nhìn thấy cái gì a." Tiểu Nhã một tay che mắt một tay sờ tường đi về bên này lớn tiếng kêu la.

Ngọc Lan lập tức đỏ mặt đứng lên, dùng sức ở đầu Tiểu Nhã gõ một cái.

"Nhóc con, nghịch ngợm."

Nói xong nàng đi vào phòng bếp giúp mẹ chồng nấu cơm. Lúc ăn cơm tối, Tiểu Nhã luôn luôn len lén cười, Ngọc Lan đành phải trừng nàng, không ngừng gắp rau vào bát của nàng.

"Cười, cười, cẩn thận tối nay không ngủ được."

"Có người ngủ không yên nha..." Tiểu Nhã cười hì hì nhìn nàng.

"Con đứa bé này bây giờ xảy ra chuyện gì? Càng ngày càng kỳ cục, không lớn không nhỏ." Giọng điệu của Ngọc Lan trở nên nghiêm khắc.

"Mẹ đã nói rồi, trẻ con không quản nghiêm không được." Mẹ chồng xen vào nói.

"Được rồi, chờ đoạn thời gian này, con sẽ đích thân quản Tiểu Nhã. Giờ đang ăn cơm a." Thẩm Dũng nói như là một thẩm phán có quyết định cuối cùng, bất kỳ bên nào đều phải vô điều kiện phục tùng. Không có người nói nữa, lặng yên ăn cơm xong bữa cơm.

Ngọc Lan đứng ở trước gương trong phòng tắm nhìn mình lõa thể. Bốn mươi tuổi nàng có được một cơ thể xinh đẹp thành thục, nàng là cái loại không cần rèn luyện, cơ thể cũng sẽ tự nhiên bảo trì ở trạng thái tốt nhất. So với mấy người phụ nữ mỗi ngày vì giảm béo mà phiền não, không ăn liều mạng tập thể dục mà nói, nàng vô cùng may mắn. Làn da của nàng vẫn như cũ trơn bóng co dãn, giống như trứng gà đã lột vỏ.

Lúc này nàng đã xoã mái tóc ra, khuôn mặt không có trang điểm hiện ra nguyên bản mộc mạc thành thục. Gương mặt trải qua năm tháng lắng đọng lại là mấy người đang ở thời kỳ trưởng thành muốn xinh đẹp mà trang điểm không thể so sánh với. Nó hiển hiện ra tự tin cùng mị lực không phải là dựa vào son phấn được, mà là từ bên trong sinh ra một cách tự nhiên.

Bộ ngực đầy đặn như hai quả bưởi chín muồi, ở dưới ánh đèn của phòng tắm tỏa ra ngày mùa thu ý vị. Mà một mảnh lông mu đen sì phồn thịnh mọc ở giữa đôi chân tròn trịa thẳng tắp. Vóc người đầy đặn cao gầy ở trước gương biến hóa tư thế, mà bất kỳ tư thế nào đều có thể trở thành một bức tranh kinh điển làm người ta kinh ngạc thán phục.

Nàng cầm lấy cái váy ngủ màu hồng ở trên giá áo mặc lên đi ra phòng tắm. Nhìn thấy Thẩm Dũng dựa ở trên giường còn đang xem văn kiện, nàng xoay người kiểm tra cửa đã khóa kỹ chưa.

"Công việc của anh còn chưa làm xong sao?"

"Đúng vậy a, cho nên tiền cũng chưa kiếm xong." Thẩm Dũng không có ngẩng đầu nói.

Nàng lên giường nằm sát Thẩm Dũng, tay ở trước lồng ngực hắn vuốt ve, tiếp lấy chậm rãi đi xuống phía dưới với vào quần của hắn nắm dương vật mềm nhũn còn chưa ngủ tỉnh kia trong tay, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve.

"Thật lâu cũng không có..." Nàng ngửa mặt nhìn hắn, ngữ khí tràn đầy kỳ vọng, thăm dò, có lẽ còn có một chút năn nỉ.

Thẩm Dũng cúi đầu nhìn nàng, buông tài liệu trong tay ôm nàng.

"Gần đây quá bận rộn quá mệt mỏi. Chờ qua này đoạn thời gian rồi nói sau, được không?"

"Anh cũng không nhớ em chút nào sao..."

"Làm sao có thể? Mỹ nhân như em, anh ngày nhớ đêm mong a."

Ngọc Lan nắm tay hắn đưa vào váy ngủ của mình, ở bộ phận sinh dục ướt át kia nhẹ nhàng xoa lấy. Thẩm Dũng phối hợp giật giật ngón tay, chỗ đó rất nhanh liền tràn ra dâm thủy.

"Em bây giờ thật sự là như lang như hổ."

"Ai bảo anh bình thường không về nhà xem xem a, người ta đành phải..." Nàng phát hiện mình nói lỡ miệng, nhanh chóng dừng lại.

"Đành phải cái gì?"

"Không, không có gì?"

Thẩm Dũng rút tay về: "Không nói anh đây liền ngủ." Hắn xoay người làm ra muốn tư thế đi ngủ.

"Em nói em nói." Ngọc Lan kéo lấy cánh tay của hắn nói: "Người ta đành phải tự mình giải quyết..."

"Giải quyết như thế nào?"

"Chính là, chính là dùng tay chứ sao..." Nàng đỏ mặt vùi mặt vùi vào trước ngực Thẩm Dũng.

"Thật không nghĩ tới, cảnh sát nhân dân cũng bắt đầu thủ dâm." Thẩm Dũng lộ ra nụ cười nói.

"Thật đáng ghét, còn không là bởi vì anh cả ngày không ở nhà nha."

"Cảm giác kia như thế nào?"

"Là anh thì tốt hơn..." Tay của Ngọc Lan lại một lần nữa nắm cái dương vật mềm nhũn của Thẩm Dũng ở trong tay.