Chương 6

"Đúng rồi, vừa rồi mẹ nói với anh Tiểu Nhã yêu sớm rồi hả?"

"Em đã hỏi con bé, con bé nói chính là một bạn học quan hệ không tệ. Nhưng em nghĩ mấy đứa có khả năng là người yêu a."

"Ai, bây giờ trẻ con đều trưởng thành sớm, cái gì cũng biết. Vừa rồi lúc ăn cơm anh muốn nói mấy câu, em khẳng định không xuống được."

"Em biết. Nhưng bây giờ trẻ con so với trước kia hiểu rất nhiều cũng thành thục hơn nhiều. Buổi chiều em đi họp phụ huynh cho Tiểu Nhã, gặp lớp trưởng của con bé, đứa trẻ kia vô cùng tốt. Em nhờ thằng bé giúp đỡ thêm cho Tiểu Nhã."

"Anh chuẩn bị để Tiểu Nhã ra nước ngoài du học."

"Em biết anh khẳng định có ý nghĩ này. Nhưng vẫn đợi con bé qua cấp 3 rồi nói sau. Bây giờ nếu để cho con bé một mình đi ra nước ngoài em cũng lo lắng."

"Em có thể từ công việc đi theo con bé a."

"Em cũng không muốn rời khỏi đây, với lại em cũng không muốn từ chức."

"Được rồi, chúng ta sau này thì nói cái này. Chuyện trong nhà toàn bộ nhờ vào ngươi."

"Em biết, anh cứ yên tâm đi."

Ngọc Lan nhấc quần của Thẩm Dũng lên, cơ thể xoay qua chỗ khác quỳ ở trong quần hắn, ngậm dương vật ở bên trong miệng.

"Thật lười, không dùng miệng gọi nó liền không được."

Nàng nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm cái dương vật màu đen xì kia, đầu lưỡi linh hoạt ở trên quy đầu xoay tròn, tiện đà toàn bộ nuốt vào trong miệng, một lát lại nhả ra. Dương vật kia giống như bị từ trong mộng đẹp đánh thức, chậm rãi đứng thẳng người lên. Trong lòng Ngọc Lan một trận vui vẻ, tiếp tục cố gắng bú mút phát ra âm thanh chùn chụt. Nàng giống một cô bé đang tham lam bú liếm que kem, đây là khoảnh khắc nàng vô cùng hưởng thụ, nàng thuần thục liếm toàn thân que kem, thưởng thức mùi vị của nó, để nó ở trong miệng mình chậm rãi hòa tan, bởi vì đây là bảo bối của nàng.

Thẩm Dũng vén váy ngủ của Ngọc Lan lên nhìn thấy bên trong nàng không có mặc bất kỳ vật gì, lộ ra bờ mông trắng non. Ánh đèn ở đầu giường vừa vặn chiếu vào nơi riêng tư của nàng nhìn một cái không sót gì, một khe rãnh trốn ở thung lũng cũng rành mạch. Đám lông đen nhánh giống một mảnh rừng cây xum xuê. Khe thịt mềm mại đã không kịp chờ đợi mở ra, một giọt nước trong suốt treo ở cửa hang, giống như một biển quảng cáo hoan nghênh mọi người đến đây du ngoạn. Nơi này đã từng là nơi Thẩm Dũng lưu luyến quên lối về, hắn không đếm được có bao nhiêu lần hôn hít cũng chiếm giữ nó.

Hắn đã từng cực kỳ may mắn mình cưới được một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm như vậy. Đặc biệt khi nàng mặc bộ đồ cảnh sát xinh đẹp kia để trong lòng hắn trào ra vô tận xúc động. Nhưng theo thời gian trôi qua, cơ thể từng để cho hắn dục hỏa khó tiêu đã chậm rãi trở thành nhạt dần, tựa như bộ đồ cảnh sát kia đối với hắn cũng mất đi lực hấp dẫn như lúc ban đầu. Kiến Anh vẫn là Kiến Anh lúc trước, nhưng hắn đã thay đổi.

"Kiến Anh, hôm nay thôi đi. Mấy ngày nay anh thật sự vô cùng mệt."

Ngọc Lan không tình nguyện chậm rãi đình chỉ bú mút, nằm lại bên cạnh Thẩm Dũng.

"Vậy anh hứa với em sau khi từ Thẩm Quyến trở về, nhất định phải làm."

"Anh hứa. Mấy ngày nay phải làm phiền em tự cấp tự túc."

"Đáng ghét."

Rất nhanh Ngọc Lan liền ngủ mất. Thẩm Dũng nhìn nàng một cái, đắp kín chăn cho nàng, mình mới nằm xuống ngủ.

------------

Nửa đêm, Ngọc Lan tỉnh giấc, nàng luôn cảm thấy trong lòng có chuyện gì để mình cảm thấy biệt khuất, nhưng lại nói không ra là cái gì. Nàng mơ mơ màng màng ngủ, lại mơ rất nhiều, mấy chuyện linh tinh đều lăn lộn cùng xuất hiện ở trong mơ, để nàng mệt chết. Nàng tỉnh giấc, Thẩm Dũng đang tại say, truyền đến tiếng thở rất nhỏ.

Nàng nhẹ nhàng xuống giường đi vòng qua bên kia của Thẩm Dũng, ở trên tủ đầu giường cẩn thận cầm lấy điện thoại của hắn, sau đó nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài đóng lại.

Nàng thật ra cũng không muốn làm như vậy, cũng chưa từng làm bao giờ, nhưng bây giờ nàng luôn có một loại xúc động ở trong lòng nói cho chính mình, phải làm như vậy. Nàng vào toilet, khóa cửa, mở điện thoại ra. Ánh đèn ở trong bóng tối lóng lánh, chiếu vào nàng giống như hồn ma. Nàng cẩn thận xem xét từng cái từng cái tin nhắn. Theo tin nhắn liên tiếp bị mở ra, khuôn mặt của nàng bắt đầu vặn vẹo, biến hình, môi run run, cuối cùng nàng có lẽ đã thấy không rõ câu chữ trên màn hình.

Nàng im lặng khóc, nước mắt không ngừng chảy xuống. Nàng che miệng, không cho mình khóc ra tiếng, liên tục dùng sức hít sâu, muốn giữ vững bình tĩnh. Nhưng lại một lần nữa thất bại. Tay nàng đang run, cơ thể của nàng đang run, tim nàng càng run. Không biết qua bao lâu, nàng dần dần bình tĩnh xuống, đứng người lên, đi đến bồn rửa mặt dùng nước ấm lau mắt, lại rửa mặt mới trở lại trong phòng. Thẩm Dũng còn đang ngủ say, nàng cất lại điện thoại, nằm lại trên giường ngủ tiếp.

--------------

Lâm Tùng Lam ở trên phố vội vã đi, thường xuyên giơ tay lên nhìn đồng hồ. Bên người người đi đường tới tới lui lui, mặc lấy quần áo đủ mọi màu sắc nhàn nhã đi dạo trên con phố lộ vẻ làm người ta hoa cả mắt, bước chân chậm rãi cùng bước chân gấp gáp của Lâm Tùng Lam tạo thành chênh lệch khác biệt rõ ràng. Nàng tựa như một nốt nhạc không hài hòa xuất hiện trong một bản hòa âm. Nàng không có tâm tư cửa hàng bốn phía. Từ bệnh viện đi ra cũng đã chậm, nàng phải nhanh chóng chạy tới nhà Đinh Toàn làm người giúp việc theo giờ.

Mái tóc của nàng dùng kẹp ở sau gáy, nhưng bởi vì vội vàng chạy đi, mấy lọn tóc rũ xuống, hơi lộ ra lộn xộn.