Chương 2

Sau một lúc lâu.

“Đàn chị Xuân An, chị...”

Xuân An năm nay 18 tuổi, học sinh lớp 12 của Nhất Trung Hải Thành, bị các bạn học đặt cho danh xưng là công chúa của họ Lê, cô được kế thừa vẻ đẹp cùng trí tuệ từ mẹ mình, tuy rằng vẫn hơi lộ ra nét ngây ngô, nhưng đã triển lộ ra dung tư tuyệt mĩ.

Tuấn Anh ngơ ngác nhìn Xuân An dừng bước chân lại.

“Tốt lắm, tên quỷ sứ đáng ghét đã bỏ đi.”

Xuân An cũng không chú ý Tuấn Anh đang đờ đẫn cùng kinh ngạc, dường như cô trời sinh chính là người chỉ làm theo ý mình, một công chúa điêu ngoa tùy hứng không chút nào để ý cái nhìn của người khác.

Cô là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lê Thịnh, cũng chính là đứa con duy nhất của Thanh Hà, tương lai không xa có khả năng sẽ thừa kế tập đoàn kinh doanh quốc tế này. Cô ngày thường quen thói cao cao tại thường, đối đãi với người bình thường như Tuấn Anh tất nhiên cũng không ngoại lệ, điều đó đã thành thói quen.

"Cảm ơn em nha đầu gỗ."

Xuân An cười hì hì, nói.

Nghe được lời này, Tuấn Anh lập tức lạnh mặt, buông bàn tay trắng nõn mền mại của Xuân An ra.

“Đại tiểu thư như chị, cứ thích trêu chọc người khác vậy sao?”

Tuấn Anh nhìn cô lạnh lùng nhìn cô, chút hảo cảm ban đầu cũng biến mất không còn sót lại chút nào.

“Ha ha, em cũng biết tức giận à?”

Xuân An mở to đôi mắt tròn vo, mang theo chút tò mò nhìn cậu.

Trong ấn tượng của cô, nam sinh tên Tuấn Anh này hai năm trước lấy tư cách học sinh nghèo nhập học, lúc nào cũng nở nụ cười thân thiện, hai năm nay chưa từng nghe thấy cậu tức giận với ai bao giờ.

“Nếu như lời nói của tôi xúc phạm cậu thì cho tôi xin lỗi.

Nhìn thấy u buồn sâu trong đáy mắt Từ Không, Xuân An há to miệng, hình như muốn cười : “Cậu... Không phải thích tôi thật chứ?”

“Ha ha ha, tên đầu gỗ này, đừng nghĩ bậy nha...”

"Thiện thiện!"

Lúc này, một âm thanh lãnh đạm vang lên.

Tuấn Anh ngẩng đầu, nhìn thấy một mĩ nữ thành thục có dáng vẻ giống Xuân An tới bảy phần.

Mặc trên người một bộ váy ngắn công sở màu đen, hai chân đi tất chân màu đen siêu mỏng, đi một đôi giày cao gót màu đen, mái tóc đen nhánh buông xõa sau lưng, bên tai trắng nõn đeo một chiếc khuyên tai thủy tinh.

"Mẹ..."

Xuân An che miệng kinh ngạc nhìn Thanh Hà, không thể ngờ được mẹ lại đột nhiên xuất hiện ở trường học.

“Mẹ chưa nói qua với con là cấp ba không thể yêu đương?”

Thanh Hà đi từng bước đến, lạnh lùng hỏi.

"Mẹ, con không có..."

Xuân An còn chưa nói hết lời, đã bị Lê Thường Như cắt ngang, “Đi lên xe chờ mẹ.”

"Con biết rồi, thưa mẹ."

Xuân An nhỏ giọng nói nói, đi đến sau lưng Tuấn Anh liên làm mặt quỷ cười đùa rồi chạy đi.

Tuấn Anh biết, tuy rằng Xuân An nhìn qua rất dễ thân cận, lời nói cũng không giống các bạn học khác tràn ngập xem thường châm chọc cậu, nhưng trong xương cốt lại có khí thế kiêu ngạo, cao không thể với tới.

Nhìn mẹ của Xuân An nét mặt lãnh đạm đang đi tới, trái tim Tuấn Anh đột nhiên nhảy lên.

Cậu chưa từng gặp qua người phụ nữ xinh đẹp như vậy, đó là một loại khí chất thục nữ mà các thiếu nữ không thể sánh được, bộ ngực to lớn giống như hai trái đào thật lớn, cho dù là cách vài mét, cậu vẫn có thể ngửi được một mùi thơm cơ thể nhàn nhạt.

Nhất là khí chất trang trọng, lạnh lùng cao quý mà cô tỏa ra, giống như toàn bộ khí chất tốt đẹp của phụ nữ trên thế gian này đều thuộc về cô.

Nhưng mà, người phụ nữ trước mặt cả người tỏa ra sự lãnh đạm cự người ngàn dặm.

Trái tim Tuấn Anh bất ổn đột nhiên nhảy lên thật nhanh, trái tim cô quạnh kia, dường như đã sống lại trong khoảng khắc này.

"Cô... Chào cô..."

Tuấn Anh nói có chút hoảng loạn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Hà, sắc mặt biến hồng.

Thanh Hà ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn Tuấn Anh, nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cậu, không khỏi cảm thấy có chút kì quái, trong lòng cũng kinh ngạc không ngờ bây giờ Nhất Trung còn có kiểu con trai dễ ngượng ngùng như vậy.

Khuôn mặt cậu lại mười phần xuất chúng, có một loại thành thục ổn trọng không thuộc về độ tuổi này.

"Cậu đang yêu đương với Thiện Thiện sao?"

Thanh Hà nhàn nhạt hỏi một câu, ánh mắt cũng không sắc bén là bao, nhưng lại giống như đao đâm vào đồng tử Tuấn Anh.

"Không... Không có..."

Tuấn Anh cúi đầu, không dám nhìn cô, hơi ảm đạm nói, "Cháu chỉ là bị đàn chị Xuân An kéo lấy làm bia chắn ."

"Phải không?"

Thanh Hà hơi sững sờ, nhìn thấy trong mắt cậu thiếu niên này mang theo vẻ cô đơn, còn có ba phần ái mộ.

Chẳng qua cô quy phần ái mộ cợt lóe lên này trở thành yêu thích đối với con gái Xuân An của mình

“Cậu biết thân phân của Xuân An sao?”

"Biết ạ."

Tuấn Anh gật gật đầu.

“Tôi không quan tâm tới lời biện minh của cậu, nhưng cậu nên đánh tan ý tưởng không thực tế kia đi.”

"Trên thế giới này có một số việc thực sự rất bất công, hơn nữa tôi cũng không hy vọng Thiện Thiện yêu đương ở trường cấp ba như vậy."

Thanh Hà ánh mắt bình tĩnh như nước, nhưng ở trong mắt Tuấn Anh, lại như băng sương lạnh lẽo, cùng với kia từ nhỏ liền bao trùm đang bình thường nhân bên trên trong xương cốt kiêu ngạo.

"Cô đang nói cái gì vậy."

Tuấn Anh đột nhiên cảm giác trái tim một mảnh lạnh lẽo, đối phương cũng không có tự hỏi hành vi này có gây mất lòng người hay không.

Nhưng loại thái độ trên cao nhìn xuống này của cô, lại tổn thương Tuấn Anh.

"Tôi cũng không có khả năng đi thích một người bên trong xương cốt đầy kiêu ngạo, khinh người như vậy."

Âm thanh củaTuấn Anh cũng lạnh xuống.

Trải qua cuộc sống một thân một mình nhiều năm như vậy, đã dưỡng thành cho cậu thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, cậu đã sớm nhìn thấu những ảo tưởng không thực tế kia.

"Phải không..."

Thanh Hà hơi sững sờ, không kiềm được liếc mắt nhìn thiếu niên tuấn mĩ trước mặt thêm vài lần.

Ăn mặc thật mộc mạc, quần áo tương đối cũ kĩ, nhìn trông có vẻ là một đứa trẻ nhà nghèo.

"Cậu có thể nghĩ như vậy là rất tốt, lần này là tôi đường đột."

Sau khi nói xong, Thanh Hà xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Thanh Hà đang cất bước rời đi, trong lòng Tuấn Anh nổi lên một trận cảm giác mất mát nhàn nhạt, tuy rằng sớm đã thành thói quen đối diện với ánh mắt của người khác, nhưng như trước vẫn không thể tránh sinh ra cảm giác mất mát.

Giống như một chút tốt đẹp kia, sẽ không cùng cậu có một chút quan hệ.

"A, những kẻ có tiền này đều cao cao tại thượng thế này sao?”

Tuấn Anh không kiềm được cười tự giễu .

"Chẳng qua, việc này cũng không có quan hệ gì với mình, trước tiên kiếm học phí học kỳ sau kiếm tới tay đã.”

Cậu lắc đầu, xoay người rời đi.

Còn chưa quay trở lại phòng học, đã có phần lớn bạn học tụ tập, hầu hết đều hỏi cậu làm thế nào mà có thể thông đồng cùng Xuân An.

Cậu giải thích mọi chuyện qua một lượt, bạn học xung quanh mới lộ ra biểu cảm “quả nhiên là thế”.

Không ai nguyện ý đi tin tưởng một nữ sinh hoàn mỹ như Xuân An sẽ yêu thích tên đầu gỗ ngốc nghếch Tuấn Anh.

Trịnh Hoài Nam không đi tìm cậu gây phiền toái, hình như cũng đoán được Xuân An chỉ lôi cậu ra làm bia chắn mà.Mẹ Dâm Tù Tội - Chương 2