Chương 1: Em trai chọc ông già giận trúng gió

Trans+Edit: Cảnh Nhàn

“Liệt Dương, gọi mẹ.” Cố Vạn Quyển nhìn đứa con trai khó bảo không nghe lời của mình Cố Liệt Dương, sắc mặt càng ngày càng sa sầm.

Ôn Như Uyển đứng sau lưng Cố Vạn Quyển, gượng gạo cúi đầu, ngón tay vô thức vịn vào tay vịn của xe lăn.

Cô không muốn nghe hai đứa con riêng của chồng còn lớn hơn cô hai tuổi gọi mình là mẹ. Dù sao cô gả đến đây cũng chỉ để trả nợ cho gia đình, có gọi mẹ hay không cô căn bản cũng không quan tâm.

Hơn nữa tuổi Cố Vạn Quyển đã lớn như vậy rồi, không chừng một ngày nào đó sẽ không còn nữa. Nếu như đắc tội hai đứa con riêng, sau này cô sẽ khó sống.

"Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đừng cả ngày viết không hay, nắm cày không thạo. Đây là chuyện vẻ vang lắm sao? Nhìn anh trai của anh rồi nhìn lại anh xem, giống cái gì chứ?!" Cố Vạn Quyển tiếp tục dạy dỗ.

Cố Liệt Dương giống như là không nghe thấy vậy, bắt chéo hai chân tiếp tục chơi điện thoại.

“Rảnh rỗi thì học viết thư pháp với mẹ của anh đi, trau dồi tình cảm, đừng suốt ngày chỉ biết mua xe mua xe mua xe!” Cố Vạn Quyển tiếp tục rống lên.

Cố Liệt Dương bực bội thở ra một hơi, dời mắt ra khỏi màn hình điện thoại: "Ba nói xong chưa? Rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì đi chọn cái chiếc quan tài đẹp đi. Còn nữa, mẹ tôi đã mất lâu rồi, bà ấy cũng không biết viết thư pháp."

Khi Cố Vạn Quyển nghe thấy những lời bất hiếu này, vậy mà thở không ra hơi.

Ôn Như Thủy vội vàng gọi bác sĩ gia đình.

“Yo, sợ ông già chết rồi không ai nuôi cô à?” Cố Liệt Dương áp sát sau lưng Ôn Như Thủy, đè cô lên tường: “Ông già bảo cô dạy tôi viết thư pháp...Dùng nơi đó viết à? Tôi nghe nói có người dùng cái lồn dâm cắm bút lông viết chữ, cô làm được không? "

Ôn Như Thủy ra sức giãy dụa, mặt không biết là do cố gắng quá sức, hay là bởi vì bị con riêng nhục nhã mà đỏ ửng lên, trong mắt cũng hiện lên một tầng sương nước mỏng.

“Để tôi xem lồn của cô có đủ chặt không, có thể kẹp bút lông không.” Cố Liệt Dương ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn trên chóp mũi, dưới bụng căng thẳng, dục vọng chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Buông tôi ra!” Ôn Như Uyển cảm giác được ngón tay ở trong đùi, càng giãy dụa kịch liệt. Nhưng sức của Cố Liệt Dương quả thực quá lớn, cô không thể thoát ra, chỉ có thể bị buộc phải chịu sự quấy rối của đứa con riêng.

Ngón tay thô ráp cọ xát da thịt non mềm ở giữa đùi, khiến làn da của Ôn Như Thủy run lên.

"Đừng...làm ơn ..." Ôn Như Thủy cầu xin. Tính cách của Cố Liệt Dương có vẻ là người thích mềm không thích cứng. Nếu cô nói lời hay, Cố Liệt Dương hẳn là sẽ có thể buông tha cho cô, phải không?

Chẳng qua Cố Liệt Dương quả thực thích ăn mềm. Anh nhìn vào chiếc cổ trắng mịn gần trong gang tấc, cắn lên một cái, dùng những chiếc răng hổ nhọn hoắt ngậm mút miếng thịt mềm.

"Á..." Ôn Như Thủy sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Buông ra ... đừng cắn!"

“Thật sự rất nhạy cảm, ông già đã đụ cô chưa?” Nói rồi, Cố Liệt Dương dùng ngón tay đẩy mép quần lót giữa hai chân cô ra, đột nhiên đâm vào âm hộ của Ôn Như Thủy.