Chương 2: Chơi đùa vợ bé của ông già

Nơi bí ẩn chưa từng được khai phá đột nhiên bị xông vào, Ôn Như Thủy đau đến mức không nói nên lời, một tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ra từ cổ họng.

“Chặt như vậy, xem ra chưa bị ông già đụ rồi?” Ngón tay của Cố Liệt Dương mặc sức khuấy đảo bên trong âm hộ của Ôn Như Thủy: “Vậy ông già cũng thảm thât, cô vợ nhỏ mà mình mới cưới về còn chưa kịp hưởng dụng, thì đã bị tôi ngủ trước."

Ôn Như Thủy nghe ra ý trong lời nói của Cố Liệt Dương, vội vàng cao giọng kêu cứu, định gọi người làm tới.

“Cậu chủ có quyền thừa kế cùng vợ bé cưới về để chơi đùa, cô nói xem người làm sẽ nghe lời ai?” Cố Liệt Dương rút ra ngón tay dính đầy chất nhầy ra, dời đến trước hột le bắt đầu nắn bóp: "Hơn nữa cô không ngại bị mọi người nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng thế này của mình sao?"

Hột le mang đến kích thích còn nhiều hơn âm hộ, Ôn Như Thủy cắn chặt môi dưới, không muốn để mình kêu ra tiếng, nhưng mà trong cổ họng còn tồn đọng âm thanh kỳ quái, thỉnh thoảng sẽ thoát ra một hai tiếng.

Quay lưng về phía hai người, Cố Vạn Quyển nghe thấy đứa con trai thứ hai của ông ta đang trêu chọc cô vợ bé bỏng vừa mới cưới vào cửa của mình, mặt ông ta tím tái vì tức giận, cổ họng giống như một ống bễ cũ nát thở hồng hộc.

"Làm ơn...đừng ..." Ôn Như Uyển kẹp chặt hai chân, một tay bịt chặt miệng mình, tay còn lại đưa xuống dưới bắt lấy tay Cố Liệt Dương, muốn rút ngón tay đang chơi đùa âm vật của mình kéo ra.

“Sao, gấp vậy à?” Cố Liệt Dương cười khẽ một tiếng, cầm tay Ôn Như Thủy đưa ngón tay vào trong âm hộ.

Ô Như Thủy sợ tới mức ngón tay co quắp lại, vách tường nhạy cảm bên trong bị cào qua, người cô không nhịn được run lên.

"Bình thường mẹ nhỏ có tự chơi như thế này không? Cơ thể nhạy cảm như vậy, không dùng đúng thật là đáng tiếc." Cố Liệt Dương dùng ngực ép sau lưng Ôn Như Thủy, ngăn không cho cô động đậy, một tay xoa âm vật, tay kia thì ngón tay cắm rút ra vào trong âm hộ.

"Đừng... buông tôi ra..." Ôn Như Uyển đè thấp giọng nức nở, không ngừng lắc đầu muốn Cố Liệt Dương buông cô ra.

Khoái cảm hết đợt này đến đợt khác ập đến, đại não của Ôn Như Thủy đã trở nên trống rỗng. Âm đạo chặt hẹp chưa từng được đặt chân lên dường như đã thích nghi với sự xâm nhập của dị vật, theo nhịp xâm nhập mà vặn vẹo.

"A a..." Tiếng thét chói tai vang lên dồn dập. Cả người Ôn Như Thủy mất sức, mềm nhũn trượt xuống.

Cố Liệt Dương chèn đầu gối vào giữa hai chân cô để tránh cho cô bị té xuống đất. Nước dâm tí tách tí tách chảy xuống, để lại dấu vết không nhỏ trên quần của Cố Liệt Dương.

Ôn Như Thủy còn chưa thoát ra khỏi dư âm của cơn cao trào, đầu óc cô đang hỗn loạn, nhìn những hoa văn trên giấy dán tường hồi lâu chưa thể khôi phục lại được.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng kéo khóa.

Ngay khi khóa kéo được mở ra, dương vật hung dữ bên trong nóng lòng muốn nhảy ra khỏi quần lót, để quy đầu quan sát tình hình bên ngoài.

Cố Liệt Dương đẩy mép quần lót của mình ra, dương vật thoát khỏi trói buộc, bốp một tiếng đánh lên mông Ôn Như Thủy.

“Đừng...Tôi đã gả cho ba cậu rồi!” Ôn Như Thủy che lồn của mình lại, nhất quyết không cho thứ đó đi vào.

"Lúc này nhắc tới ông già xúi quẩy kia làm cái gì? Hay là cô thích khoái cảm loạn luân hơn?" Cố Liệt Dương đè tay của Ôn Như Thủy lên chỗ đó, dùng dương vật thô to cọ xát lên khe thịt của Ôn Như Thủy.

"Hừm a..." Ôn Như Thủy không khống chế được phát ra một âm thanh kỳ lạ.

Cố Vạn Quyển nghe thấy âm thanh phía sau, nghĩ đến cô vợ nhỏ và con trai của mình đang làm gì, toàn thân run lên, xe lăn phát ra âm thanh lạch cạch.

“Mẹ nhỏ có thoải mái không?” Cố Liệt Dương thấy Ôn Như Thủy rõ ràng đã nhạy cảm đến như vậy nhưng vẫn phải cố chịu đựng, cái thứ dưới đáy quần đâm chọc bừa bãi.

Ôn Như Thủy vốn đã nhạy cảm, lại mới cao trào một lần, nên sau khi cọ xát dương vật mấy cái, phía dưới của Ôn Như Thủy liền chảy nước, làm cho dương vật ướt đẫm.

Có nước bôi trơn, tốc độ cắm rút ra vào của dương vật nhanh hơn rất nhiều, âm thanh dinh dính càng ngày càng vang. Có mấy lần, dương vật gần như chui vào bên trong âm đạo của Ôn Như Thủy.

“Lồn cô nhỏ thật.” Cố Liệt Dương cảm nhận được sức cản truyền đến từ quy đầu, phân ra một ngón tay mở rộng âm hộ của Ôn Như Thủy.

“Bệnh nhân ở đâu?” Một tiếng hỏi mơ hồ vang lên.

Bác sĩ gia đình tới rồi.

Cố Liệt Dương quay đầu lại nhìn, động tác cũng dừng lại.

Ôn Như Thủy thừa dịp Cố Liệt Dương phân tâm, dùng sức đẩy anh ra, nắm chặt quần áo bỏ chạy.