Chương 3: Đè ngực lên người ông già bị liệt bị con riêng chơi

Ôn Như Thủy chạy ra sau, khóa mình lại trong phòng, sợ hãi ngồi xổm xuống trong góc.

Bây giờ cô nên làm gì đây…

“Bà chủ, ông chủ đang khám bệnh, cần người đi cùng.” Quản gia tới gõ cửa.

“Tôi… Cơ thể tôi không thoải mái…” Trong giọng nói của Ôn Như Thủy còn hơi run rẩy, phía dưới còn co rút một chút: “Lát nữa rồi tôi đi có được không…”

“Hi vọng trong vòng năm phút nữa bà chủ có thể đến trước giường ông chủ.” Quản gia thong thả nói một lát, im lặng rời đi.

Năm phút sau, cuối cùng Ôn Như Thủy cũng ổn định hơn thở, run rẩy chống tường đi về phía phòng Cố Vạn Quyển.

Hai đùi của cô vẫn hơi run rẩy, khi đi, hai cánh hoa ma sát không ngừng, căng tràn khiến Ôn Như Thủy đi chậm như rùa.

“Cô tới rồi à?” Cố Liệt Dương thấy Ôn Như Thủy xuất hiện trước cửa, tỏ vẻ phải tươi cười.

Ôn Như Thủy không thể hiểu nổi, rõ ràng Cố Vạn Quyển đang nằm trên giường chữa bệnh, còn không biết có cứu được không, trong đầu Cố Liệt Dương còn nghĩ đến chuyện này ư?

Hơn nữa lúc trước chút nữa họ đã chịch trong phòng khách… ở sau lưng Cố Vạn Quyển…

Chắc chắn Cố Vạn Quyển nghe được tiếng và dáng vẻ kia.

Ôn Như Thủy lo lắng đi qua đi lại, trong đầu đột nhiên hiện lên ý nghĩ xấu xa: Nếu Cố Vạn Quyển chết thì tốt quá.

Nếu như Cố Vạn Quyển không sao, sẽ tìm cô tính sổ. Cố Liệt Dương là con trai ông ta, hẳn sẽ không sao, nhưng mình chỉ là đồ chơi để gán nở.

“Trúng gió rồi.” Bác sĩ lắc đầu, ông ta đã cố gắng hết sức, nhưng sau này Cố Vạn Quyển chỉ có thể bị liệt như thế.

Ôn Như Thủy lén thở phào.

“Mẹ nhỏ vui à?” Tay Cố Liệt Dương luồn vào trong áo Ôn Như Thủy, đưa tay lên nắm lấy ngực.

“Này a!” Ôn Như Thủy bị dọa sợ, ôm ngực hét lên.

“Mặc dù bác sĩ và người làm đã đi rồi, nhưng nếu mẹ hét lớn như thế có thể bọn họ sẽ quay lại đó.” Cố Liệt Dương nói xong, ngón tay xoa nắn hạt anh đào, ngón tay hơi thô ráp không ngừng xoa nắn bầu ngực, kích thích Ôn Như Thủy run rẩy không ngừng.

“Không được…” Ôn Như Thủy vừa quay đầu, đúng lúc Cố Vạn Quyển đang nằm trên giường nhìn qua.

Trong mắt Cố Vạn Quyển dường như phun ra lửa, trừng mắt nhìn thằng con bất hiếu và con điếm kia, phổi như vỡ tan, ho sùng sục.

Cố Liệt Dương kéo áo Ôn Như Thủy lên nhưng lại che mất tầm nhìn của Cố Vạn Quyển.

“Được rồi, bây giờ thoải mái hơn.” Cố Liệt Dương cởi hai bầu ngực trắng như đào kia khỏi áo ngực, xoa nắn vài vòng, sau đó bóp chặt, tạo thành khe rãnh sâu.

“Không được… Không được…” Ôn Như Thủy cố kéo tay Cố Liệt Dương ra, nhưng sức Cố Liệt Dương quá mạnh, cô không thể kéo được.

“Đừng xoa tay tôi, nếu cô thật sự mất liêm sỉ muốn xoa thứ gì đó thì tôi không ngại cho cô xoa dương vật tôi đâu.” Cố Liệt Dương nói xong, một tay cởi thắt lưng.

Vật lớn chưa được thỏa mãn dục vọng vẫn đang ngẩng đầu, hi vọng lát nữa có thể tiến vào nơi ấm áp tùy ý rong ruổi.

Thấy Ôn Như Thủy, thứ kia càng kích động mà phun ra hai giọt trong suốt, càng dài hơn.

“Tốt nhất cô ngoan ngoãn chút, nếu không khoản nợ của nhà cô…” Cố Liệt Dương kéo dài…

Khoản nợ nhà cô… Động tác giãy dụa của Ôn Như Thủy yếu đi.

Quả thật cô không muốn trả nợ cho gia đình, nhưng trong nhà lại dùng mẹ ra uy hiếp cô.

“Bây giờ dùng ngực cô xoa dương vật tôi đi.” Cố Liệt Dương ra lệnh.

Ôn Như Thủy nhìn thứ to lớn kia, rùng mình: “Tôi… Tôi không làm…”

Cố Liệt Dương thở dài, đứng dậy: “Bỏ đi, tôi tự làm.”

Ôn Như Thủy còn tưởng Cố Liệt Dương muốn bỏ qua việc mình không giúp dương vật đang cương cứng kia, vừa định thở phào đã bị bóng đen che khuất.

Một hơi thở nam tính bao phủ cô.

Cố Liệt Dương cắm dương vật vào trong ngực cô, hai tay cầm hai bên ngực, dùng sức đâm vào trong, càng ra vào không ngừng.

“Đau…” Ôn Như Thủy yếu ớt nũng nịu nói.