Chương 4: Ngậm dương vật của con riêng, ăn tinh trùng ngập mặt

Bộ ngực trắng nõn bị ma sát vài cái nhanh chóng ửng đỏ, chỉ chạm nhẹ đã đau gần chết. Ôn Như Thủy hít vài cái, ngửa đầu, muốn nuốt nước mắt vào trong.

“Đúng là yếu đuối.” Cố Liệt Dương thấy Ôn Như Thủy khóc thút thít, trong lòng cũng hơi không đành lòng, lớn tiếng nói: “Vậy dùng miệng! Dùng miệng là được chứ gì?”

Ôn Như Thủy gật đầu, nghẹn ngào nói: “Vâng… Được ạ…”

Cố Liệt Dương rút dương vật mình ra khỏi rãnh ngực, cầm dương vật nhắm thẳng miệng của Ôn Như Thủy.

Cái miệng nhỏ nhắn của Ôn Như Thủy như thoa son, mềm mại, màu đỏ mờ mờ.

Nghĩ đến chút nữa dương vật lớn của mình sẽ được cái miệng nhỏ này ngậm lấy, dương vật Cố Liệt Dương càng thêm hưng phấn, từng chút từng chút lại gần miệng Ôn Như Thủy.

Ôn Như Thủy há miệng, muốn nuốt dương vật thô cứng kia vào, nhưng mà dương vật này quá lớn. Trước tiên cô dùng nước miếng làm ướt quy đầu rồi từ từ nuốt vào.

“A… Đừng để răng chạm vào!” Cố Liệt Dương bị làm đau, kéo mạnh ngực Ôn Như Thủy.

“Xin lỗi, a!” Ôn Như Thủy ngậm dương vật, không thể nói rõ.

Lúc nói chuyện, cái đầu lưỡi linh hoạt của Ôn Như Thủy liếm qua lại dương vật, liếm đến mức lòng Cố Liệt Dương nhộn ngạo, không kịp chờ Ôn Như Thủy mở miệng đã thúc mạnh vào trong cổ họng Ôn Như Thủy.

Ôn Như Thủy không ngồi vững, lập tức ngã về sau, ngồi lên đùi Cố Vạn Quyển cách tấm chăn.

Cố Vạn Quyển tức đến mức kêu a a.

Cố Liệt Dương cũng không quan tâm, đến cạnh giường, cưỡi lên mặt Ôn Như Thủy, mạnh mẽ đâm vào cái miệng nhỏ nhắn kia.

“... A a a, ba cậu… Còn ở phía dưới… Gãy xương mất…” Ôn Như Thủy cảm nhận được xương đùi phía dưới chăn.

Mặc dù cách một cái chăn dày, nhưng mà cái chân gầy như da bọc xương kia vẫn đâm tới Ôn Như Thủy.

“Không cần để ý ông ta, người cũng sắp chết rồi.” Cố Liệt Dương không thèm quan tâm ba mình có chết không.

Chết thì càng tốt, nhưng mà trúng gió cũng được, ít nhất Cố Vạn Quyển không thể khoa tay múa chân với người của anh.

“Nhưng mà a…” Ôn Như Thủy đang định nói gì đó, khe thịt tê dại đã bị Cố Liệt Dương đâm mạnh vào.

“Bớt nói nhảm đi, hay là cô thích ông già này, muốn ông ta đụ cô ư?”

Ôn Như Thủy thấy hình như Cố Liệt Dương thật sự định ôm cô lên người Cố Vạn Quyển, vội vàng xua tay, thành thật phối hợp với Cố Liệt Dương. Cố Liệt Dương bảo cô há miệng thì cô há miệng, bảo cô nuốt thì cô nuốt.

“Bây giờ mới ngoan.” Cố Liệt Dương thấy Ôn Như Thủy không còn quan tâm ông già kia, tâm trạng mới tốt lên một chút, lúc đâm vào cũng quan tâm đến cảm nhận của Ôn Như Thủy.

Một lúc lâu, một đống tinh trùng phun vào cổ họng Ôn Như Thủy.

“Khụ khụ khụ…” Ôn Như Thủy bị tinh trùng làm sặc, ho khan kịch liệt, muốn đứng dậy nhổ thứ gì đó trong miệng ra.

“Nuốt xuống hết đi.” Cố Liệt Dương đặt Ôn Như Thủy lên giường: “Tôi nhìn cô đấy, đừng có phun ra.”

“Nhưng… Khụ khụ khụ… Nhưng mà…” Hương vị trong miệng lạ quá, thật sự Ôn Như Thủy nuốt không trôi.

“Hay là cô muốn ăn tinh dịch của chồng cô hơn?” Cố Liệt Dương nói xong xốc chăn Cố Vạn Quyển lên.

Ôn Như Thủy lập tức nuốt tinh trùng trong miệng xuống, ôm cánh tay Cố Liệt Dương lại không cho anh xốc chăn.

“Vậy mới ngoan.” Cố Liệt Dương sờ tóc Ôn Như Thủy: “Bây giờ cô về được rồi.”

Ôn Như Thủy nhìn quần áo trên mặt Cố Vạn Quyển.

Mặc dù cô không muốn mặc áo quần kia, nhưng mà cô không thể mặc nội y về phòng được.

“Ánh mắt lưu luyến này của cô sẽ làm tôi nghĩ rằng cô muốn cho ông ta nhìn ngực mình đấy.” Cố Liệt Dương nhìn bộ ngực đã bị chà đạp đỏ lên kia: “Nhưng mà nếu ông già thấy tôi chơi cô, sợ là tức chết mất.”

“Quần áo…” Ôn Như Thủy ám chỉ.

Cố Liệt Dương giả vờ không nghe thấy.

Ôn Như Thủy hết cách, đành phải mở cửa, nhìn xem hành lang có người không, sau đó nhanh chóng chạy về phòng mình.

Sau khi mặc quần áo vào, Ôn Như Thủy mới thở phào, yếu ớt quỳ trên đất.

Đây là cuộc sống đáng sợ gì thế…

Sau này cô phải ở đây bị con riêng chơi đùa sao?