Chương 21

Một nhóm nhà tài trợ đều xin cùng mẹ chụp ảnh lưu niệm, mẹ mỉm cười đáp ứng. Nàng đứng ở chủ vị, những người khác các sắp hàng ở trái phải. Chụp ảnh cũng không thiếu một chút phụ nữ xinh đẹp nhưng cùng mẹ đứng chung một chỗ đều có vẻ kém cỏi vô cùng.

Mẹ giống như là một nữ vương, mặc lấy một thân đồ tây, hơi hơi bóp eo cả người càng thêm cao gầy thon dài. Nhìn ở hội trường đàn ông đều là hạ thân tê rần, hận không thểngay tại chỗ tử hình mẹ.

Đèn flash "Răng rắc răng rắc" loé sáng lánh, mẹ không ngừng cùng người chụp ảnh chung. Lại bận việc một trận, mới có thể thoát thân.

Nhân viên của công ty bao gồm cả Lâm Gia Quần còn đang chuẩn những chuyện khác, mẹ chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi, chuẩn bị về công ty. Vừa tìm một chỗ yên tĩnh không ngồi bao lâu, một người mang kính mắt có chút gầy yếu nhìn hào hoa phong nhã cầm máy chụp ảnh đi đến.

"Trịnh tổng, chào cô! Tôi là phóng viên Lưu Bác Hiên, có thể phỏng vấn ngài thêm một chút không?", hắn mặt mỉm cười lễ phép hỏi, nhưng đôi mắt sau gọng kính cũng thỉnh thoảng miết lên bộ ngực to lớn cùng bờ mông ngạo nghễ vểnh lên của mẹ.

Mẹ nhíu nhíu mày không có ấn tượng tốt với người này. Người này nhìn như thư sinh yếu đuối hào hoa phong nhã, nhưng mẹ nhìn thấy hắn trong não liền nổi lên "mặt người dạ thú" bốn chữ to. Nhìn ánh mắt xoay tròn chung quanh trốn tránh, càng biết rõ người này có mục đích gì.

Tuy rằng trong lòng không hờn giận nhưng có giáo dục từ bé vẫn để cho nàng giữ vững lễ phép uyển chuyển cự tuyệt:

"Xin lỗi, thời gian phóng viên phỏng vấn đã qua".

Nếu là phóng viên có hiểu biết, bị người khác từ chối gọn gàng dứt khoát như vậy khẳng định liền thôi. Lại không nghĩ hắn thật sự là không thấy quan tài không biết sợ trực tiếp mặt dày mày dạn ngồi ở trước mặt mẹ. Hắn cười tủm tỉm nhìn mẹ, một đôi trong mắt tràn đầy dục vọng đục ngầu.

"Cô Trịnh, cô không nhận ra tôi sao? Chúng ta là bạn học cơ mà!". Nghe vậy mẹ ngẩn người, bạn học? Thấy gương mặt không tin của mẹ, Lưu Bác Hiên nói tiếp:

"Đúng! Cô học tài chính đúng không hả! Tôi là bên cạnh khoa báo chí!".

Nghe được lời này, mẹ ngược lại có chút tin, trường học quả thật có khoa báo chí hơn nữa người này cũng không cần thiết lừa nàng.

Bất quá, hắn nói những cái này là vì cái gì? Làm quen sao? Mẹ trong lòng nghi vấn, trên mặt cũng rất bình tĩnh.

"À à, hình như là vậy, nhớ không rõ".

"Cô Trịnh năm đó ở trường học nhưng là ngọn đèn a! Sinh viên theo đuổi cô đếm không hết! Nhớ ngày đó, tôi cũng là một thành viên đâu! Haha". Lưu Bác Hiên hình như nhớ tới chuyện xưa, tùy ý cười to:

"Ý Hinh, tôi lúc đầu còn đeo biểu ngữ tỏ tình với cô, cô có biết việc này không?".

Mẹ thành thật lắc đầu, cũng giả vờ không nhìn thấy người trước mặt có chút cứng ngắc khuôn mặt. Đại học năm ấy nàng là hoa hậu của trường, học giỏi, vóc người đẹp, bộ dạng tốt, người theo đuổi có thể tay cầm tay sắp xếp bốn năm vòng.

Về phần hình thức tỏ tình càng là độc đáo, làm gì cũng có, giống Lưu Bác Hiên cũng không có gì lạ, nàng thật không có ấn tượng.

Hắn sắc mặt cứng một cái chớp mắt, nhưng rất nhanh liền khôi phục tự nhiên. Cũng không để ý thái độ lãnh đạm của mẹ chỉ tiếp tục tự mình nói:

"Ý Hinh, nghe nói cô ly hôn? Một người nuôi con không dễ dàng lắm đúng không? Không nghĩ sẽ tiến một bước sao?".

Mẹ nghe vậy ánh mắt có chút rét run, mặc kệ trước mặt người nọ là xuất phát từ mục đích gì, hỏi thăm chuyện riêng của mình làm mẹ rất không vui. Hơn nữa hăn không có mắt nhìn sao? Có tiền có công ty, nàng không dễ dàng thế nào?

Mẹ lạnh lùng liếc nhìn một cái, hy vọng hắn câm miệng cũng nhanh chóng rời đi tầm mắt của nàng. Nhưng hắn giống như chọn mắt mù căn bản không đi sợ mẹ chợt trở nên lạnh lẽo, vẫn như cũ giống như quạ đen luyên thuyên:

"Haizz, lúc trước nếu là chọn lựa thật tốt, cô cũng không rơi vào kết cục này...".

Mẹ đột nhiên đứng dậy, cắt đứt lời nói của gã đàn ô g. Hắn ngẩng đầu ngưỡng mộ mẹ như là nhìn lên một pho tương thần thánh không thể xâm phạm. Mà hắn ở trong mắt mẹ chỉ như con sâu cái kiến.

"Xin lỗi, tôi đi rửa tay", mẹ lạnh lùng nói một câu, nàng thật sự là không muốn nghe người đàn ông này nói, một tên gia trưởng, kiêu ngạo lại tự phụ. Mặc kệ hắn là xuất phát từ mục đích gì mẹ cũng không muốn nghe hắn nói tiếp.

"Aiz aiz! Ý Hinh!", người đàn ông ở phía mặt sau kêu gọi, mẹ làm như không có nghe thấy, đi thẳng nhà vệ sinh.

Nhìn thân ảnh yểu điệu rời đi, ngực Lưu Bác Hiên như là bị một khối đá lớn đè lê, tức giận hung hăng chửi một câu:

"Cái gì vậy! Một cái đứa bỏ chồng còn ngang như vậy! Xứng đáng không ai muốn!", tuy rằng nhục mạ mẹ như vậy nhưng Lưu Bác Hiên vẫn rất muốn có được cái này mẹ đơn thân gợi cảm.

Lưu Bác Hiên ở đại học liền theo đuổi mẹ. Hắn tự xưng là tướng mạo không tệ, trình cũng cũng hơn người, người thầm mến hắn cũng không phải số ít. Vốn cho rằng có thể dễ dàng bắt nữ thần tới tay, lại không nghĩ tới liên tiếp vấp phải trắc trở, nếm thử nhiều lần đều không thàng công.

Lưu Bác Hiên nhớ tới lúc học đại học bao nhiêu lần mơ đều thấy cơ thể loã lồ của người đàn bà này đang rên rỉ, nhưng nàng chính là cứng mềm không ăn, điều này làm cho Lưu Bác Hiên vừa yêu vừa hận.

Về sau tốt nghiệp tất cả mọi người đường ai nấy đi, Lưu Bác Hiên cũng không tiếp tục theo đuổi mẹ. Hắn tìm công việc phóng viên, thuận lợi kết hôn, sinh con. Nhưng thời đại học không chiếm được mỹ nhân đã trở thành một loại oán niệm, bị gác lại ở trong lòng.

Bây giờ biết được người thầm mến nhưng lại ly hôn biến thành mẹ đơn thân, oán niệm lại bị một lần nữa sống lại, hắn vô cùng vui vẻ. Vui sướng khi người gặp họa, xứng đáng bị đàn ông ném vì nàng không chọn mình!

Về phương diện khác, Lưu Bác Hiên lại cảm thấy cơ hội của mình ẩn ẩn đã đến, một cái phụ nữ đã kết hôn sẽ không quý báu như trước, tin tưởng lần này mình lại theo đuổi nàng nhất định thành công.