Chương 22

Ôm lấy tâm tư như thế, Lưu Bác Hiên nhân lúc không có người đi đến bên người mẹ, nghĩ chế nhạo nàng, nhân lúc nàng thương tâm lại thuận thế an ủi cùng mẹ ôn lại chuyện cũ.

Lại không nghĩ tới, mẹ căn bản đối với hắn một chút ấn tượng cũng không có, hơn nữa thái độ lạnh lùng, làm hắn không có cơ hội xuống tay. Điều này làm cho Lưu Bác Hiên luôn luôn tự tin thật sự không thể tiếp nhận, theo đuổi nàng nhiều lần như vậy nhưng căn bản chưa từng được nàng để vào trong mắt.

Hiện tại thậm chí trực tiếp cắt lời của mình giận dữ rời đi. Điều này làm cho hắn tự cao tự đại tức giận không thôi, hắn theo đuổi nhiều năm như vậy căn bản không nhì ở trong mắt! Lửa giận từ đáy lòng hừng hực dấy lên đốt Lưu Bác Hiên mặt đỏ tai hồng.

"Con đĩ! Bị người khác làm thành dâm nữ còn cao ngạo như vậy!", Lưu Bác Hiên hung ác mắng, "Một khi đã như vậy, cũng đừng trách tôi không khách khí!".

Ánh mắt Lưu Bác Hiên bình tĩnh nhìn túi sách đặt ở trên sofa, hắn nhanh chóng từ túi của mình lấy ra một cái vật nhỏ. Ngắm nhìn bốn phía, cũng không có người chú ý nơi này, Lưu Bác Hiên nhanh chóng cầm lấy camera để vào túi sách giả vờ dường như không có việc gì đứng dậy rời đi.

Mẹ từ toilet đi ra, đã là mấy phút sau. Nàng vốn thập phần mệt nhọc, căn bản không muốn đi giao tiếp với người kia cái gì tình bạn học. Càng huống hồ người kia nói nói một bộ dạng tự cao tự đại mẹ rất là chán ghét.

Cuối cùng trốn thoát, nàng thoải mái thở phào nhẹ nhõm. Thói quen nghĩ đến túi sách tay đột nhiên ý thức được chính mình không cầm theo.

"Không thể nào! Đoán chừng là để quên ở chỗ ban nãy", mẹ nâng trán hy vọng tên phóng viên kia đã đi, ở trong lòng bên trong âm thầm cầu nguyện.

Trở lại nơi vừa rồi quả nhiên tên phóng viên đã đi, chỉ còn lại có túi sách của mình để ở trên sofa. Mẹ cầm lấy đến lật nhìn một chút, cũng không có phát hiện thiếu mất cái gì, vì thế liền đeo ở khuỷu tay, chuẩn bị kêu Lâm Gia Quần rời đi.

Mà lúc này mẹ, bởi vì đối với Lưu Bác Hiên không để ý lắm, đối với hắn căn bản không có tâm lý phòng bị bởi vậy cũng không phát hiện túi sách của mình đã bị người khác động tay chân.

"Mọi người đều làm xong a? Vất vả rồi", mẹ nhìn trước mắt nhân viên công ty.

Đối mặt vị tổng giám đốc ân cần thăm hỏi, tất cả mọi người kích động không thôi, người người mặt đỏ lên, "Cám ơn Trịnh tổng!", đám người cùng lên tiếng.

"Tốt lắm! Kia mọi người dọn dẹp một chút liền về công ty thôi".

Tiếp lấy một đoàn người liền ngồi lên xe về công ty. Mẹ cùng Lâm Gia Quần một chiếc xe, Lâm Gia Quần phụ trách lái xe mà mẹ liền ngồi ở vị trí kế bên tài xế. Hai người ngươi một câu ta một câu thảo luận việc hôm nay, một lời chuyện riêng cũng không nói, loại này quan hệ làm Lâm Gia Quần rất tuyệt vọng, người phụ nữ này đối với người khác như vậy, hắn như thế nào cơ hội ra tay?

Mẹ là nghiêm trang cùng Lâm Gia Quần tán gẫu chuyện làm ăn, Lâm Gia Quần cố ý cùng nàng làm quen, giống mẹ người trên thương trường lăn lộn, làm sao có khả năng nhìn không ra?

Nhưng đây là nguyên tắc của mẹ, cùng người khác chỉ quan hệ công việc, không thể có quá nhiều tình cảm riêng tư. Bởi vậy bên ngoài mẹ đều là lạnh như băng làm người ta nhìn thấy mà sợ.

Tán gẫu chuyện công ty sau đó mẹ liền không nói gì thêm, muốn cùng mẹ kéo gần cảm tình Lâm Gia Quần đành phải ngượng ngùng ngậm miệng. Hai người một câu không nói chuyện, rất nhanh liền về đến công ty.

Mẹ cầm lấy túi sách vừa muốn xuống xe, đột nhiên bị Lâm Gia Quần gọi lại.

"Đợi một chút! Trịnh tổng!", Lâm Gia Quần lên tiếng ngăn lại động tác mở cửa của mẹ, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn lấy túi sách.

Mẹ không hiểu lắm, nhưng nàng cũng minh bạch Lâm Gia Quần không phải là một ngườu cố tình gây sự vì thế rất phối hợp dừng lại động tác, hỏi ngược lại:

"Hử? Làm sao vậy?".

"Trịnh tổng, phiền cô đưa túi sách cho tôi nhìn một chút".

Mẹ nghe vậy cũng không nói gì thêm rất sảng khoái đưa cho Lâm Gia Quần. Nàng nhớ rõ cái túi sách này mình đi rửa tay quên mang theo, trực giác nói cho mẹ nhất định đã xảy ra cái gì đó.

Quả nhiên, chỉ thấy Lâm Gia Quần lấy ra điện thoại soi một lượt tiếp lấy hắn mân mê phía dưới, một cái đồ vật cực kỳ bé nhỏ liền bị hắn lấy ra.

"Đây là, cái gì?", mẹ không khỏi hỏi ra lời.

"Camera mini", Lâm Gia Quần ngẩng đầu nhìn mẹ một cái, "Trịnh tổng, đây là cô bị ngừơi theo dõi".

Mẹ lúc này mới phản ứng. Nhớ lại cùng tên phóng viên nói chuyện, hắn bị mình đối xử như vậy, người có lòng tự trọng mãnh liệt như vậy làm sao có khả năng dễ dàng buông tha?

Mẹ còn nói hắn ý thức được sai lầm của mình rồi, lại không nghĩ tới nguyên lai đại chiêu ở nơi này chờ nàng! Nếu như không phải là bị Lâm Gia Quần phát hiện manh mối, cái túi này có khả năng bị mình mang đến công ty, mang về nhà, mang đến phòng ngủ, cuộc sống của mình mỗi một cử động tất cả đều bị theo dõi?

Đến lúc đó hắn lại có ý đồ xấu xa gì cầm lấy video đến uy hiếp mình, đăng lên mạng, hình tượng của mẹ xây dựng bao nhiêu năm đều bị hắn phá hủy! Đến lúc đó nhất định liên lụy rất lớn, hình ảnh công ty cũng có khả năng bị hao tổn, cổ phiếu rơi xuống, tổn thất càng là hằng hà sa số!

Trong não liền tưởng tượng ra vô số hậu quả. Bị tức giận cực kỳ khóe miệng nàng nhếch lên, ánh mắt giống như ngâm hàn băng.

"Tốt cái tên phóng viên này, dám đối với tôi đùa giỡn nhiều như vậy!". Lúc này trong lòng mẹ đã hiện ra vô số biện pháp trừng phạt hắn. Nhưng dù sao mẹ là một người lăn lộn thương trường tay không có dài như vậy, không dễ đi đối với Lưu Bác Hiên làm những gì.

Càng huống hồ loại phóng viên này, biết ăn nói đổi trắng thay đen, chết đều có thể nói thành sống. Nếu là mẹ tùy tiện ra tay dọn dẹp tên Lưu Bác Hiên khó tránh khỏi sẽ bị hắn bị cắn ngược lại một cái, đối với sự nghiệp của mình cũng là cực kỳ bất lợi.