Chương 4: Được Mẹ Yêu Chăm Sóc.

Rạng sáng ngày thứ hai, lúc tôi đang nằm mơ thấy cảnh đang nô đùa cùng các chị gái nhỏ thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến, giọng nói này càng ngày gần.

"Giả chết cái gì! Ở bệnh viện còn ngủ thẳng cẳng cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi!"

Thẳng đến khi bị mẹ đánh vào mông một cái rõ đau. Tôi mới mở to mắt trong mơ màng, hờ hững nhìn mẹ một cái rồi sau đó nhắm hai mắt lại.

"Người ta đang mơ đẹp thì bị mẹ kêu dậy. Trong phòng này cũng không có ai trừ con, ngủ nhiều như thế thì có bị làm gì đâu!"

"Thức dậy ăn cơm nhanh lên cho mẹ! Thói quen tốt thì không tập lại tập mấy cái thói quen không lành mạnh." Vừa nói mẹ vừa lấy cà mên trong bọc ra, bên trong còn có canh hầm. Dọn hết đồ ăn ra bàn, nhìn thấy những món ăn phong phú trên bàn làm cho tôi có chút cảm động, mẹ nhất định tốn không ít thời gian để làm chừng ấy món. theo đồ ăn phong phú trình độ đến nhìn, mẹ nhất định đã tốn rất nhiều thời gian và tình cảm trong chừng ấy món.

"Mẹ ơi, mẹ làm nhiều món quá. Con cảm ơn mẹ nhiều!"

"Bồi bổ nhiều vào để tay mau lành. Hôm nay mẹ hầm canh cho con ăn, ăn nhiều vào." Nói xong, mẹ cầm chén canh lên, múc một muỗng canh rồi đút tôi ăn.

"Ngon không con?"

"Ngon lắm mẹ ạ! Mẹ cũng uống miếng canh đi ạ. "

"Con cứ ăn đi, con không biết mẹ giảm béo cực khổ như nào đâu!"

"Mẹ không béo mà, giảm béo chi vậy?"

"Con thì biết cái gì, mẹ con lúc còn trẻ dáng người chẳng khác nào người mẫu đâu. Hiện tại cả người đều là mỡ, nếu không giảm béo thì người ta sẽ nghĩ mẹ là bà ngoại của con mất."

Mẹ tiếp tục đút tôi ăn, mặt của mẹ cũng xích lại gần tôi. Lúc này tôi mới chú ý tới mẹ, tuy nói là 40 hơn tuổi rồi nhưng là da dẻ vẫn rất đẹp, cổ trắng nõn không hề có một nếp nhăn nào, môi thơm thổi thìa canh, mùi thơm của canh cùng với mùi thơm từ người mẹ hòa vào nhau, cảnh tượng còn xác thực có chút mê người, ngoại trừ vết chăn chim nhàn nhạt nơi đuôi mắt, cùng dáng người có hơi nhiều mỡ một chút thì mẹ vẫn bảo dưỡng tốt lắm.

Lúc này chị Linh tiến vào, kiểm tra nhiệt độ cơ thể của tôi xong nhìn thấy mẹ đang đút tôi ăn cơm.

"Tất cả những món này đều do bác sĩ Diệp làm ạ?"

"Đúng vậy, bồi bổ cho nó mau xuất viện."

"Bác thật đúng là cái hiền thê lương mẫu, có thể làm nhiều món ăn như thế, đúng là đẹp người đẹp nết mà!"

"Gìa rồi, già rồi."

"Bác một chút cũng không già."

"Mấy người trẻ các con thật biết nói chuyện, đúng rồi Tiểu Linh, tối nay bệnh viện có tiệc, bác có lẽ sẽ về trễ, phiền con để ý thằng nhóc này giúp bác."

"Không thành vấn đề ạ! Nghe nói là tiệc ăn mừng bệnh viện tròn 50 năm thành lập, chắc là tiệc long trọng lắm, tiếc là hôm nay cháu trực ban nên không thể đi."

"Ừm, có khả năng là lãnh đạo thành phố cũng sẽ đếm tham dự."

"Wow! Vậy khẳng định có rất nhiều món ăn ngon. Mẹ, không ấy mẹ đem đồ ăn về cho con ăn với."

"Ngoài ăn và ngủ con còn biết cái gì nữa không? Buổi tối nếu con đói bụng thì mẹ sẽ mua đồ ăn cho con."

"Không có tí sức lực nào."

Mẹ đút tôi ăn xong, lau chùi lại cái bàn.

"Mẹ! Đừng nói với con là mẹ mặc bộ đồ này đi tiệc nha." Tôi nhìn vào bộ đồ mẹ đang mặc nói.

"Hả? Con bị gì à? Có ai mặc áo blouse đi ăn tiệc không?"

"Tại con thấy mẹ mặc nó hoài chứ bộ."

"Đây là quy định của bệnh viện, chỉ cần ở bệnh viện là phải mặc áo blouse. Nếu không thì mẹ mặc làm gì! Đợi chút nữa mẹ cho con xem đồ mẹ mua để đi tiệc."

Mẹ lau bàn xong liền cởi áo blouse ra, khoảnh khác nhìn thấy bộ đồ mẹ đang mặc thì tôi liền có ý nghĩ không an phận với mẹ mình. Áo dệt kim màu xám hở cổ thấp thoáng có thể thấy rãnh ngực mê người của mẹ,trên cái cổ trắng nõn đeo một sợi dây chuyền. Càng làm cho tôi khiếp sợ chính là, dương vật của tôi cư nhiên cương lên.

"Này. . Này là mẹ con thật sao!? Nữ bác sĩ trung niên suốt ngày mặc áo blouse đi đâu rồi? Y như hai người khác nhau! Không ngờ dáng người của mẹ lại đẹp như vậy."

"Nhìn được không?"

"Đẹp. . Dễ nhìn!" Nước miếng tôi muốn chảy ra đến nơi, ánh mắt nhìn chằm chằm nhìn bộ ngực của mẹ không rời.

"Wow bác sĩ Diệp! Body bác đẹp quá, đêm nay bác nhất định là người đẹp nhất bữa tiệc!" Chị Linh cũng không nhịn được mà lên tiếng khen ngợi.

"Ha ha ha, con bé này. Có việc gì nhớ bảo bác đó."

Mẹ lại lần nữa mặc áo blouse lên, đem thân thể mê người che lại. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi ghét áo blouse, thậm chí ghét hơn gạch men nữa, nếu như gạch men là trở ngại của việc ngăn nhân loại tiến bộ vượt bậc thì cái áo blouse kia chính là xiềng xích cuộc đời.