Chương 7.2: Vài ba điều về Kiều Xán của nhóm nhạc nam thần tượng LW (1)

Vào tháng 12 cùng năm, tại US Billboard Music Awards, nhóm LW đã giành được giải Nhóm nhạc xuất sắc nhất, trở thành nhóm nhạc nam đầu tiên của Trung Quốc.

Chủ đề về giải thưởng của đội nam LW bùng nổ, khiến Weibo bị tê liệt trực tiếp, các thông tin tràn lan trên mạng đột nhiên lật ngược tình thế, cho rằng Gia Thịnh có được nhóm LW là một điều may mắn cho công ty với năm thành viên vừa có ngoại hình vừa có tài năng, và triển vọng tương lai của họ là đong đo được.

Chỉ có người hâm mộ và nhân viên của họ mới biết họ đã trả giá bao nhiêu cho giải thưởng này, tất cả những vinh quang là minh chứng tốt nhất cho sự cố gắng và làm việc chăm chỉ của họ, điều mà họ xứng đáng được nhận.

Đó là lần đầu tiên Vương Phương Nguyên nhìn thấy Kiều Xán khóc rất nhiều, mặc dù tất cả các thành viên đều khóc nhưng Kiều Xán chỉ khóc một vài lần trên sân khấu sau khi xuất đạo, cảm xúc của cậu ta luôn được kiềm chế.

"Đầu tiên, các hyacinths (tên người hâm mộ LW)! Đối với giải thưởng này, tôi thực sự rất cảm ơn tất cả các bạn, những người đã luôn ủng hộ chúng tôi, và các nhân viên đã luôn làm việc chăm chỉ vì chúng tôi." Đội trưởng Trịnh Tư Tề cầm chiếc cúp và nghẹn ngào trên sân khấu, nói với khán giả bên dưới, "Chúng tôi thực sự rất may mắn khi nhận được giải thưởng này, và chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng trong tương lai để không phụ lòng mong đợi của mọi người."

Dưới sân khấu có hàng ngàn người hâm mộ hét lên, LW cố lên! Xin đừng khóc!

Ninh Triển nắm lấy vai Trịnh Tư Tề, như thể tiếp thêm sức mạnh cho anh ta. Trịnh Tư Tề nắm chặt micro, nước mắt lưng tròng, giọng nói run run, “Thật ra thì… hồi đầu năm, các thành viên của chúng tôi đều rất mệt mỏi về thể chất lẫn tinh thần, ừm… Thật ra, chúng tôi thậm chí đã từng nghĩ đến việc giải thể. ...... "Trưởng nhóm, người luôn bình tĩnh và điềm đạm, cũng bật khóc trên sân khấu.

Kiều Xán, người đã đứng bên cạnh đội trưởng với đôi môi mím chặt, dường như không thể kiềm nén được cảm xúc vỡ òa của mình khi nghe thấy từ "giải thể", cậu ta cúi đầu xuống, đôi vai của khẽ run lên, từng giọt nước mắt nối đuôi nhau lăn dài trên gương mặt thanh tú, chóp mũi đỏ ửng.

Đứa trẻ này thực sự quan tâm đến nhóm này.

Sau khi nhận giải, họ xuống sân khấu để chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn đặc biệt, các nhân viên chạy ùa về, một tay Vương Phương Nguyên cầm khăn giấy chuẩn bị lau nước mắt cho Kiều Xán, tay kia cầm phấn để trang điểm thêm cho cậu ta.

Nhưng Kiều Xán đã ôm chặt lấy cô ấy ngay khi nhìn thấy cô ấy, chia sẻ niềm vui lớn với cô ấy, cậu ta thút thít trên cổ và vai cô ấy, "Chúng em đã làm được."

Cô ấy cũng đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng cậu ta với đôi mắt đỏ hoe, giỏi lắm, sao trời nỡ phụ đứa trẻ vừa tài giỏi lại chăm chỉ được, mai sau chúng ta cùng nhau đi trên con đường hoa.

6

"Chị Phương Nguyên, chị còn kẹo không?"

Trịnh Mộc Tháp chớp chớp đôi mắt tròn xoe và làm nũng với Vương Phương Nguyên.

“Em không ăn thêm nữa, em có muốn đi khám răng nữa không?” Vương Phương Nguyên dùng một chiếc cọ lớn lấy đi lớp phấn rời trên mặt cậu ấy.

“Chỉ một viên thôi, lượng đường trong máu thấp khiến em choáng váng.” Trịnh Mộc Tháp bẹt môi đầy đáng thương nhìn cô ấy.

Không thể chịu được sự làm nũng của cậu ấy, Vương Phương Nguyên lấy trong túi ra một viên kẹo với một nụ cười và đưa cho cậu ấy, nhân tiện xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu ấy.

Kiều Xán đứng ở cửa nhìn cảnh này, anh ta mím môi, tóc mái che đi đôi mắt.

Sau khi Trịnh Mộc Tháp mặc trang phục biểu diễn, chỉ còn lại Vương Phương Nguyên và Kiều Xán trong phòng thay đồ.

Ngay khi cô ấy quay lại và đối mặt với khuôn ngực của Kiều Xán, cô chưa kịp nhận ra thì đứa trẻ đã cao lớn như vậy, bờ vai càng ngày càng rộng, hai tháng nữa là sinh nhật lần thứ 18 của cậu ta, cậu ta sẽ từ một cậu bé trở thành một người lớn.

“Làm chị giật mình.” Vương Phương Nguyên ôm ngực cười nói.

Kiều Xán cứ đứng đó, không nói lời nào, cứ nhìn cô như vậy, khiến lòng cô ấy rùng rợn cảm thấy rất bức bách không thể giải thích được, "Em làm sao vậy?"

Cậu ta đưa tay ra.

Cô ấy ngước nhìn cậu ta, không biết đứa trẻ này có ý gì.

Một lúc lâu sau, cậu ta nói, "Em cũng muốn ăn kẹo."

“Vừa hay còn viên cuối cùng.” Vương Phương Nguyên cười đem kẹo đặt trong tay cậu ta, còn kiễng chân xoa nhẹ đỉnh đầu cậu ta, nói sao đi nữa cậu ta cũng vẫn là một đứa trẻ thích ăn kẹo.

Kiều Xán chậm rãi né tránh, tựa hồ rất chê bai, cầm lấy viên kẹo, xoay người rời đi.

Vương Phương Nguyên có chút ngượng ngùng thu tay lại, sao bản thân lại quên nhỉ, cậu ta không phải là Trịnh Mộc Tháp thích làm nũng, cần người xoa đầu.

Những gì cô không nhìn thấy là khuôn mặt điển trai của Kiều Xán đột nhiên đỏ bừng.

Còn tiếp...