Chương 8.1:

Đường Lệ Trân lấy hết can đảm, bước vào trong phòng của Ninh Triển.

Sau khi ăn sáng xong, Ninh Triển không ra ngoài đi mua sắm cùng các thành viên khác, mà vẫn dựa vào đầu giường của khách sạn đọc tạp chí, đôi chân thon dài của hắn bắt chéo vào với nhau, ngón tay thon dài trắng nõn lật từng trang tạp chí, ánh mắt trời chiếu lên sườn mặt thanh thoát của hắn, khiến cả người của hắn giống như một con mèo vừa cao quý lại vừa lười biếng.

Hình ảnh trước mặt Đường Lệ Trân giống như một bức tranh đang được triển lãm, người không tiếp xúc gần gũi với hắn sẽ bị dáng vẻ này của hắn mê hoặc ngay lập tức.

Đường Lệ Trân cắn môi dưới, cẩn thận mở miệng nói. “... Ninh Triển, tôi có việc muốn nói với anh.”

Hắn nhướng mày lên, sau đó lại cúi đầu lật từng trang tạp chí, dường như quá lười để ý đến cô.

Cô nuốt một ngụm nước miếng, chỉ có thể căng da đầu nói tiếp. "Lần này tôi đến đây rất vội, chỉ mang theo mỗi một bộ quần áo đang mặc trên người này, vậy nên tôi nghĩ, tôi có thể… Đi về trước được không?”

“Em.” Ninh Triển nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt ác ý, “Cần mặc quần áo sao?”

Lời nói mỉa mai sâu sắc của hắn khiến cô cắn chặt môi dưới, mặc dù hắn nói không sai, nhưng lòng tự trọng của cô vẫn bị tổn thương nghiêm trọng.

“Dù tôi là gái điếm, nhưng tôi vẫn hy vọng anh có thể tôn trọng tôi một chút.” Cô nhìn hắn chằm chằm, ép buộc bản thân mình phải nói ra những lời này.

Ninh Triển gập cuốn tạp chí lại.

Đường Lệ Trân trợn tròn mắt, giống như một con thỏ bị dọa cho sợ hãi, cô thốt lên như một phản xạ có điều kiện. “Không, nếu anh không làm như vậy cũng không sao.” Đột nhiên, cô cảm thấy rất hối hận vì những lời mà mình vừa lấy hết can đảm để nói ra, cô chấp nhận từ bỏ tôn nghiêm của mình vào những thời điểm cần thiết.

Ở trong mắt cô, Ninh Triển giống như một quả bom sẽ phát nổ bất cứ lúc nào, cô thật sự rất sợ những thủ đoạn mà Ninh Triển dùng để đối phó với mình.

Đôi chân dài của hắn nhảy một bước xuống giường, cánh tay đáp lên vai của cô, hơi thở nóng rực phun vào sau vành tai của cô. “Tôi hiểu ý của em.”

Hiểu ý của tôi?

Hình như, tâm trạng của Ninh Triển không tệ lắm. “Đi thôi, tôi dẫn em đi mua quần áo.”

Đường Lệ Trân sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, đây là hướng đi quái quỷ gì vậy? Từ đầu đến giờ, cô không hề có ý này.

Cô đứng tại chỗ, căng thẳng nhìn Ninh Triển. "Ý tôi không phải như vậy."

Sắc mặt của Ninh Triển lạnh dần, hắn nhìn thẳng vào mắt cô, giống như chỉ cần cô nói thêm bất kỳ một câu nữa thì núi lửa bên trong hắn sẽ phun trào ra ngay lập tức.

Cô biết thức thời mà ngậm miệng lại, đôi khi cô cảm thấy thật sự rất khó hiểu, cảm xúc lên xuống của một người bình thường có thể thay đổi nhanh đến vậy sao?

Chiếc khẩu trang màu đen che gần hết khuôn mặt của Ninh Triển, hắn đội chiếc mũ lưỡi trai đen để che đi mái tóc ngắn màu bạch kim nổi bật của mình. Dù hắn có để mặt mộc đi chăng nữa thì vẫn là người đẹp trai nhất trong mắt của fans hâm mộ.

Đường Lệ Trân đang đứng bên cạnh hắn, như thế nào cũng cảm thấy kỳ quặc, sự sợ hãi ngấm vào trong máu khiến lòng bàn tay của Đường Lệ Trân không ngừng đổ mồ hôi, thậm chí cô còn đặc biệt chú ý đến từng cử động nhỏ của hắn.

Đây là lần đầu tiên cô ở cùng Ninh Triệt vào ban ngày, vẫn là một thành phố xa lạ, Tokyo.

Hắn chính là thần tượng của một nhóm nhạc nam, nếu bây giờ cô đi cùng hắn, lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ? Đường Lệ Trân cảm thấy mình đã lo lắng quá nhiều, giờ phút này, cô nên tự lo cho bản thân mình thì hơn.

Cũng may, khu trung tâm thương mại này không quá nhiều người, cô lặng lẽ đi theo Ninh Triển, bên tai tràn ngập tiếng Nhật vừa xa lạ lại vừa khoa trương, đi qua hai sảnh lớn, sau khi rẽ trái rồi lại rẽ phải, lượng người càng ngày càng ít dần đi, lúc này Ninh Triển mới bước vào một nhà hàng bán đồ Nhật.

Không phải hắn đã nói muốn đi mua quần áo sao? Đường Lệ Trân thật sự không thể hiểu nổi Ninh Triển.

Cửa hàng này cũng không có gì nổi bật, nhưng chật kín không còn chỗ ngồi, hình như đây là một nhà hàng mà chỉ có người dân địa phương mới biết đến.

Hai người bọn họ ngồi bên cạnh một bạn nhỏ mập mạp, trước mặt bạn nhỏ là một bát mì sợi giò heo cỡ lớn, bạn nhỏ đang dùng đũa gắp từng sợi mì bỏ vào miệng, nhìn rất ngon lành.

Đường Lệ Trân nuốt một ngụm nước miếng, chuyện sau đó khiến cô khiếp sợ chính là Ninh Triển dùng tiếng Nhật một cách trôi chảy để gọi món.

Hai bát cơm cà ri vàng được bưng lên, nước miếng của Đường Lệ Trân nhanh chóng tiết ra, cô cầm thìa xúc cơm lên lấp đầy miệng của mình, cơm mềm thơm ngọt, nước cà ri đậm đà thơm ngon, một lúc sau, trên đĩa đã không còn thứ gì cả.

Cảnh tượng tiếp theo càng khiến Đường Lệ Trân kinh ngạc đến há hốc mồm.

Ninh Triển đã ăn xong từ lâu, hắn buồn chán đến mức dơ tay cầm lấy chai giấm ăn ở trên bàn, sau đó đổ hơn nửa chai vào bát mì sợi của bạn nhỏ ngồi ở bên cạnh, bát mì màu trắng ngà giờ đã chuyển sang màu đen kỳ dị.

Bạn nhỏ đang mải ăn món tempura trên tay mẹ của mình, nên không để ý anh trai ở bên cạnh đã làm chuyện đó với bát mì sợi của mình.

Ninh Triển đeo khẩu trang lên, giả vờ không có chuyện gì, sau đó bước ra ngoài. Đường Lệ Trân muốn mở miệng nhắc nhở bạn nhỏ kia, nhưng cô lại không biết nói tiếng Nhật, nên chỉ có thể chạy theo Ninh Triển đến cửa hàng trưng bày.

Đường Lệ Trân rất muốn hỏi tại sao hắn lại làm như vậy, rõ ràng đã là thanh niên hơn hai mươi tuổi đầu còn thích chơi khăm người khác như vậy sao? Hơn nữa, đối tượng của trò chơi khăm này của hắn còn là một đứa trẻ, đúng là vừa ấu trĩ lại vừa xấu xa.

Ninh Triển lười biếng đi về phía trước, hai tay đút túi quần làm như không có chuyện gì.

“Đi thôi, đi mua quần áo cho em.”

Vừa đi vào cửa hàng này, Đường Lệ Trân đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cô biết Ninh Triển không thể thay đổi một cách bất ngờ đến mức dẫn mình đi mua quần áo được, đây rõ ràng là cửa hàng bán nội y tình thú, đúng là quá đáng mà.

Trong không khí tràn ngập hơi thở dâm mỹ.

Ninh Triển bước vào, nhìn hắn giống như một đứa trẻ lần đầu được đến thiên đường đồ chơi, ngay cả Đường Lệ Trân cũng có thể cảm nhận được tâm trạng hưng phấn của hắn.

Nếu truyền thông mad chụp được hình ảnh một thần tượng của nhóm nhạc nam đang hot ghé thăm Nhật Bản vậy mà lại đi dạo trong cửa hàng bán đồ chơi tình thú, thì không biết dư luận sẽ bùng nổ đến mức nào.

Đường Lệ Trân đi phía sau nhìn hắn, chẳng lẽ người này không quan tâm đến sự nghiệp của mình một chút nào hay sao?

Cô đi theo hắn vào giữa kệ để hàng thứ hai, bên trái là cả một dãy dương vật giả, có độ thô, dài ngắn khác nhau, khiến cô kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt. Mặc dù làm gái mại dâm, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy có nhiều dương vật giả đến vậy, dường như toàn bộ dương vật giả từ khắp nơi trên thế giới đều được trưng bày ở chỗ này, có lẽ cả đời này cô cũng không có cơ hội lần hai để được nhìn nhiều dương vật giả đến như vậy.