Chương 8.2:

Kệ bên phải bày đầy trứng rung đủ màu sắc và hình dạng khác nhau, thậm chí có mấy món đồ chơi tình dục kỳ lạ đến mức Đường Lệ Trân băn khoăn không biết mấy thứ đó dùng để làm gì.

Ninh Triển ung dung giống như đang thật sự đi mua sắm trong một cửa hàng quần áo bình thường, Đường Lệ Trân đi theo hắn lên tầng hai.

Vừa ngước mắt, cô thật sự ngạc nhiên đến nỗi không khép miệng lại được.

Hoá ra… Quần áo mà hắn nhắc đến chính là những bộ nội y tình thú được treo ở đây.

Đường Lệ Trân nhìn đi nhìn lại, mấy thứ này không thể gọi là nội y được nữa, rõ ràng chỉ có mấy sợi dây nhỏ, bên cạnh lan can còn có một nhân viên cửa hàng đang đứng, cô ta mặc một bộ quần áo ngắn đến mức lộ ra một nửa phần eo trắng nõn.

Đường Lệ Trân lập tức đỏ mặt, mặc dù cô làm nghề bán thân, nhưng nhưng trong lòng vẫn rất bảo thủ, không thể thản nhiên giống như Ninh Triển được.

Đôi chân dài của Ninh Triển dừng lại trước một bộ đồ màu đen, bộ này được bọc từ đầu đến chân, nhưng mấu chốt chính là, bộ nội y tình thú này được làm từ chất liệu giống như lưới đánh cá, chỉ có một vòng tròn màu đen ở ngực, nếu mặc cái này vào chẳng khác nào không mặc.

Nhưng có lẽ thứ mà đàn ông yêu thích chính là cảm giác lộ như không lộ này.

Đột nhiên Ninh Triển quay đầu lại, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi vào bộ ngực đầy đặn của cô. Chỉ một cái liếc mắt như vậy đã khiến khuôn mặt của Đường Lệ Trán nóng bừng lên, Ninh Triển không hề che giấu dục vọng trong mắt mình.

Ninh Triển gỡ bộ nội y tình thú xuống, ném cho Đường Lệ Trân. Đường Lệ Trân cầm thứ này giống như đang cầm một củ khoai lang nóng đến phỏng tay, cô muốn ném xuống nhưng cuối cùng lại không dám.

Ninh Triển lại đi tới khu vực bày vòng cổ, hắn ngẩng đầu lựa chọn rất lâu.

Đường Lệ Trân rùng mình một cái, trước đây, Ninh Triển sẽ trực tiếp dùng thắt lưng da hoặc cà vạt để quấn chặt quanh cổ của cô, một đầu còn lại nắm trong tay, giống như coi cô là một con chó mà mình đang nuôi.

Đột nhiên, Ninh Triển dơ tay gỡ một chiếc vòng cổ màu đen tinh xảo xuống, phía trước còn treo một tấm thẻ bài màu vàng kim nho nhỏ. Hắn đi thẳng đến chỗ của nhân viên bán hàng, dùng tiếng Nhật lưu loát của mình để nói chuyện với nhân viên bán hàng, thậm chí lúc đưa vòng cổ ra, hắn còn khoa chân múa tay làm cái gì đó.

Nếu hai người bọn họ nói tiếng Anh thì Đường Lệ Trân vẫn có thể nghe hiểu được, còn tiếng Nhật cô không biết một chữ nào cả, mà cho dù có đoán đi chăng nữa cô nghĩ Ninh Triển cũng chẳng nói gì tốt đẹp cả.

Cuối cùng, cuộc thương lượng kia không được như ý muốn, Ninh Triển chỉ mua được một bộ nội y tình thú với giá trên trời, không sai, Đường Lệ Trân thấy giá của nó đúng là đắt đến cắt cổ, một mảnh “lưới đánh cá” màu đen vậy mà lại có giá lên đến bảy mươi ngàn yên.

Trở lại khách sạn, các thành viên trong nhóm đều đã quay về, đang tụ tập chơi bài trong phòng của Trịnh Tư Tề và Ninh Triển.

Bọn họ ngồi thành một vòng tròn, đây là lần đầu tiên Đường Lệ Trân chính thức gặp mặt những thành viên khác, cô đang xách túi đồ đựng nội y tình thú, đứng bên cạnh Ninh Triển, xấu hổ gần chết.

Đặc biệt đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Kiều Xán và Khương Hàn Phi, cô có thể cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của hai người bọn họ.

Trịnh Tư Tề nhíu mày, quay ra nhìn Ninh Triển, sau đó mở miệng. “Cậu đi ra ngoài đấy à?”

Các thành viên khác đều nghe thấy giọng nói của Trịnh Tư Tề có chút không hài lòng, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của hai thành viên nhỏ tuổi nhất nhóm đều đồng loạt nhìn về phía Trịnh Tư Tề.

Ninh Triệt gật đầu, làm như không có chuyện gì, sau đó đi thẳng đến chỗ của các thành viên khác đang ngồi. “Mấy người đang chơi trò gì vậy?”

Đường Lệ Trân vẫn đang đứng ở cửa, cô không biết nên di chuyển đến chỗ nào, nhưng cũng may, lúc này chẳng ai để ý đến cô cả.

Trịnh Tư Tề ném đống bài đang cầm trên tay xuống mặt bàn, “Mấy người các cậu đi ra ngoài trước đi.”

Mông của Trịnh Mộc Tháp đã nhấc lên khỏi ghế, Ninh Triển mỉm cười, nói. “Làm sao vậy, không muốn chơi nữa à?”

Trịnh Tư Tề ném cho Khương Hàn Phi một ánh mắt, Khương Hàn Phi hiểu ý, nhanh chóng đứng dậy, lôi kéo hai thành viên nhỏ tuổi nhất nhóm đi ra ngoài.

Cơ thể Đường Lệ Trân hận không thể co rút lại thành một cục, cô nhanh chóng tránh sang một bên, nhường đường cho mấy người bọn họ.

Sau khi tất cả các thành viên rời đi hết, Trịnh Tư Tề mới đứng dậy, hỏi Ninh Triển đang dựa vào ghế sô pha. “Hôm nay, cậu đi ra ngoài cùng với cô ta đúng không?”

“Có chuyện gì vậy anh?” Hắn không quan tâm.

Trịnh Tư Tề bị thái độ hững hờ này của hắn chọc giận, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng mình xuống. “Cậu là một idol, là người của công chúng, lỡ bị người khác chụp được hình ảnh đó thì phải làm sao bây giờ?”

“Không đâu, em có mang theo khẩu trang và mũ.”

Trịnh Tư Tề xoa xoa huyệt thái dương, “Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Tại sao cậu lại đưa cô ta ra ngoài cùng mình hả?”

Đường Lệ Trân đứng ở cửa, cô lo lắng siết chặt túi đồ ở trong tay, đồng thời trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, giờ phút này, cô rất muốn ở lại trong căn nhà nhỏ mà mình và May đã thuê, khép kín bản thân lại.

“Anh, anh đừng quá nhạy cảm như vậy.” Trên mặt Ninh Triển vẫn mang theo ý cười.

“Trước khi làm chuyện gì đó, cậu có thể suy nghĩ đến hậu quả được không? Nếu cậu cứ như sẽ huỷ hoại LW đấy!”

Khi nói ra những lời này, Trịnh Tư Tề như nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu thật sự xảy ra chuyện, em có thể rời khỏi LW.” Thời điểm nói ra những lời này, khuôn mặt của Ninh Triển vẫn không chút thay đổi, dáng vẻ này của hắn khiến Đường Lệ Trân giật nảy mình, hắn nói sẽ rời khỏi nhóm sao?

Những lời này khiến Đường Lệ Trân cảm thấy hắn không hề có một chút tình cảm nào đối với nhóm nhạc này của mình, nhưng ánh mắt của hắn đối với các thành viên còn lại và fans hâm mộ hiển thị trên màn hình lớn tại buổi biểu diễn đêm đó không hề giống giả một chút nào.

Bàn tay để trên bàn của Trịnh Tư Tề nắm chặt thành quyền, một lúc lâu sau cũng không thấy anh nói gì, bầu không khí đang di chuyển giữa hai người bọn họ thật khiến người khác hít thở không thông.

“Bởi vì cậu đã đến Nhật Bản sao?”

Đột nhiên Ninh Triển im lặng không nói lời nào nữa.

“Trước kia anh đã hỏi cậu, cậu có thể chịu đựng được không?”

Trịnh Tư Tề thở dài, giọng điệu tràn đầy hối hận.

“Đáng ra anh phải tự biết không bên đưa cậu đến Nhật Bản.”

“Không liên quan gì đến Nhật Bản cả.” Ninh Triệt ngẩng đầu, giọng điệu lạnh đi trông thấy.

Trước khi Trịnh Tư Tề kịp mở miệng nói tiếp, Ninh Triển đã đứng dậy, sải bước về phòng của mình, sau đó hắn như trút giận hết vào cánh cửa, “Rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Đường Lệ Trân bị hành động bất ngờ này của Ninh Triển doạ cvo hoảng sợ, cô dơ tay phải lên, che miệng của mình lại, cả người run lẩy bẩy.

Chẳng lẽ, trước đây, Ninh Triển đã gặp chuyện gì đó ở Nhật Bản hay sao?