Chương 9: Hai ba chuyện về Kiều Xán của nhóm nhạc nam thần tượng LW (2)

“Xán, thật sự xin lỗi em, anh không hề cố ý.”

Khương Hàn Phi cố nhịn cười, nói với Kiều Xán.

Gương mặt của các thành viên vừa bước ra sân khấu biểu diễn đều nở nụ cười tươi như hoa.

Kiều Xán mím môi, dơ tay niết lại đường viền cổ áo đang mở rộng. “Anh à, lần sau cẩn thận một chút đi.”

Lúc nãy, khi ở trên sân khấu, Khương Hàn Phi đã thực hiện một động tác vũ đạo yêu cầu phải túm lấy cổ áo của Kiều Xán, nhưng không hiểu tại sao, tay của Khương Hàn Phi lại dùng nhiều lực cố gắng kéo cổ áo của Kiều Xán ra.

Có thứ gì đó bắn ra.

Chiếc cúc áo trên cổ của Kiều Xán rơi xuống sân khấu.

Một phần cơ ngực trắng nõn lộ ra trước ống kính, thân hình tuyệt mỹ chỉ thuộc về thiếu niên đã khiến khán giả bên dưới sân khấu gân cổ lên thét chói tai.

Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy Khương Hàn Phi cố ý làm chuyện này.

“Thân hình của Xán nhà chúng ta nhìn rất cường tráng nha.” Trịnh Tư Tề mỉm cười, vỗ vai cậu ta.

Vương Phương Nguyên cầm một hộp kim chỉ đi tới, muốn vá lại áo cho cậu ta, bởi vì tiếp theo vẫn còn một tiết mục nữa trên sân khấu.

Không biết từ lúc nào, Kiều Xán đã từ một cậu cậu bé gầy gò ốm yếu trở nên cao đến như vậy, cô ấy đứng thẳng cũng chỉ miễn cưỡng cao đến ngực của cậu ta mà thôi.

“Để đó cho tôi.” Vương Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu ta, mỉm cười.

Những ngón tay siết chặt cổ của Kiều Xán hơi thả lỏng ra.

Trước mắt là làn da tinh tế trắng nõn của cậu ta, Vương Phương Nguyên đang cẩn thận đưa từng đường kim mũi chỉ qua viền cổ áo bị rách của anh ta.

Kiều Xán cúi đầu nhìn Vương Phương Nguyên đang tập trung khâu lại cổ áo cho mình, những ngón tay của cô ấy vừa linh hoạt lại tinh tế.

Kiều Xán quay mặt đi, nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt hơi đỏ lên.

“Xán của chúng ta đang mắc cỡ đấy à?”

Trịnh Tư Tề đang ngồi trang điểm ở bên cạnh còn tưởng rằng cậu ta đang xấu hổ vì thân hình của mình lộ ra trước ống kính, còn mỉm cười trêu chọc cậu ta.

Kiều Xán cắn môi dưới, chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí tăng ngày càng nhanh.

Sau khi sân khấu cuối cùng kết thúc.

Vương Phương Nguyên nghe thấy tiếng ồn ào của bọn họ ở phía sau sân khấu.

Đầu tiên là tiếng cười lớn của Khương Hàn Phi, sau đó, Kiều Xán bực bội đến mức bất đắc dĩ hét to. “Anh, tại sao anh lại làm như vậy!”

8

Ưm… Ngứa quá.

Trong lúc đang ngủ mơ, Kiều Xán đưa tay ra gãi lên mặt của mình.

Vẫn còn rất ngứa, thậm chí còn xuất hiện mùi hương quen thuộc.

Cậu ta mở to mắt, mờ mịt nhìn về Vương Phương Nguyên đang mỉm cười với mình.

“Chị Phương Nguyên?”

Kiều Xán vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói mềm mại ngọt ngào, cả người giống như một cục bột nếp trơn mịn.

“Tỉnh dậy đi thôi.” Vương Phương Nguyên cất cọ trang điểm đi.

Bây giờ mới 3 giờ sáng, bên ngoài trời vẫn tối đen như mực. Nhưng bọn họ bắt buộc phải đi chạy show, không còn cách nào khác, mặc dù Vương Phương Nguyên rất đau lòng, nhưng vẫn phải đánh thức cậu ta.

Kiều Xán dơ hai tay lên dụi mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút, nhưng cậu ta vẫn trốn trong ổ chăn, chỉ để lộ ra cái đầu, bởi vì hiện tại cậu ta mặc độc một chiếc quần lót, trên đó còn in hình Cậu Bé Bọt Biển.

“May đứng dậy đi, chị đợi em ở ngoài phòng khách.”

Để tiết kiệm thời gian, các chuyên gia trang điểm sẽ trực tiếp đến ký túc xá để trang điểm và làm tóc cho bọn họ.

Vốn dĩ chuyên gia trang điểm không cần phải đánh thức các thành viên, nhưng từ khi cô ấy nhìn thấy Ninh Triển đánh thức Kiều Xán bằng cách dùng thứ gì đó trong tay ném về phía cậu ta, thì cô liền đưa ra quyết định, tự mình đi làm thì tốt hơn.

Sau khi Vương Phương Nguyên rời đi, Kiều Xán kéo chăn che kín đỉnh đầu của mình, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, sau đó dơ chân đá vào chăn bông hai cái.

Trong phòng khách chật cứng các staff.

Mười phút sau, các thành viên mang theo tổ chim trên đầu đi xuống dưới lầu.

Người đại diện còn phải ôm Trịnh Mộc Tháp đang ngủ say sưa, nhìn giống như đang ôm một đứa bé vậy.

Ninh Triển đi ngang qua liếc mắt một cái, sau đó dơ tay bóp mạnh vào cái gương mặt phúng phính của Trịnh Mộc Tháp.

“A!” Lần này không chỉ đánh thức Trịnh Mộc Tháp mà còn khiến cậu ấy đau đến mức hét lên. “Là ai vậy!” Trịnh Mộc Tháp nằm trong lòng người đại diện gân cổ kêu to.

Ninh Triển chỉ chừa lại cho cậu ấy một bóng lưng tiêu sái.

9

“Đau thì nói cho chị biết.”

Vương Phương Nguyên dùng miếng bông gòn vừa được nhúng cồn i-ốt nhẹ nhàng lau vết thương trên đầu gối của Kiều Xán, cô ấy cảm thấy đau lòng gần chết.

Hôm nay trời mưa nhỏ, nên sân khấu ở chỗ tổ chức buổi concert rất trơn.

Các thành viên thực hiện rất nhiều động tác vũ đạo trên sân khấu, không thể tránh khỏi việc bị ngã nhiều lần.

Người bị ngã thảm nhất vẫn là Kiều Xán, đầu gối của cậu ta đập mạnh xuống sân khấu, nhưng cậu ta vẫn phải cố gắng chịu đau kiên trì nhảy nốt nửa bài còn lại.

Kiều Xán cắn chặt môi dưới, nước mắt lưng tròng, cậu ta học môn khiêu vũ nên bị thương ở đầu gối quanh năm cũng là chuyện bình thường, nhưng lần này, người từ trước đến giờ đều kiên cường như cậu ta cũng không nhịn được đau mà rơi lệ.

Khương Hàn Phi đang đứng hát trên sân khấu, vài người trong hậu trường đang thương lượng đối sách.

“Trực tiếp đưa cậu ấy đến bệnh viện là được rồi.” Ninh Triển lau mồ hôi trên cổ.

“Cậu ấy nói cậu ấy vẫn có thể kiên trì.” Trịnh Tư Tề nhíu mày, mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng anh cũng cảm thấy rất lo lắng.

“Đầu gối bị như vậy thì đi kiểu quái gì?”

Trịnh Tư Tề nhìn chằm chằm vào Ninh Triển, “Chúng ta nên tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy, cậu ấy không muốn làm fans hâm mộ thất vọng."

“Chẳng lẽ fans hâm mộ lại muốn nhìn thấy đầu gối của cậu ấy bị phế hay sao?”

“Chúng ta là một nhóm, nên tiến và lùi cùng với nhau, anh tôn trọng quyết định của cậu ấy.” Trịnh Tư Tề tỏ thái độ cứng rắn.

Ninh Triển nhìn Trịnh Tư Tề, hắn không mở miệng nói chuyện nữa, nhanh chóng đi ra ngoài.

Trong phòng thay đồ ở phía bên kia.

“Em có thể tiếp tục kiên trì được không đó?” Vương Phương Nguyên kéo ống quần của Kiều Xán xuống, đỡ cậu ta đứng thẳng dậy.

Kiều Xán lau nước mắt, thu hồi nụ cười, "Em không sao cả.”

Vương Phương Nguyên rất muốn nói cho hắn biết, chuyện mà hắn nên làm nhất chính là trân trọng cơ thể của mình, nhưng cô ấy không thể nói thành lời, bởi vì cô ấy trong lòng của Kiều Xán, người hâm mộ quan trọng đến thế nào.

Kiều Xán chịu đựng đau xót, đứng trên sân khấu, thực hiện các động tác mở màn và chờ đợi nhạc vang lên.

Ai ngờ Ninh Triển trực tiếp cầm ghế lên sân khấu, vừ đi vừa nói. “Các bạn Hyacinths (tên fandom), Kiều Xán vừa ngã bị thương ở đầu gối, rất nghiêm trọng, nhưng cậu ấy vẫn muốn ở lại sân khấu biểu diễn cho mọi người xem.”

Những người hâm mộ dưới sân khấu náo loạn ầm ĩ, mọi người đều lo lắng cho vết thương của Kiều Xán.

Vừa nghe thấy Ninh Triển nói như vậy, Kiều Xán liền ngẩn người, một lát sau cậu ta mới nói với người hâm mộ. "Mọi người đừng lo lắng, mình vẫn có thể kiên trì."

Ninh Triệt trực tiếp kéo cậu ta về phía mình, sau đó đẩy cậu ta ngồi lên ghế, giơ microphone lên. “Như vậy đi, các bạn Hyacinths à, Kiều xán có thể ngồi trên ghế biểu diễn cho các bạn xem được không?"

Khán giả hét “Được” to đến đinh tai nhức óc, còn cả âm thanh khàn khàn của fans hâm mộ yêu cầu Kiều Xán chú ý đến sức khoẻ của mình.

Hốc mắt của Kiều Xán đỏ lên, đồng thời liếc nhìn anh trai Ninh Triển hơn mình hai tuổi bằng ánh mắt cảm kích. Mặc dù bình thường người anh này luôn mang đến cho cậu ta cảm giác không thể tiếp cận được, nhưng vào những thời điểm quan trọng, cậu ta vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của Ninh Triển dành cho mình.

Fan CP của bọn họ ở dưới sân khấu suýt thì ngất xỉu, bọn họ sôi nổi bàn tán có thể ship CP này thêm mười nghìn năm nữa.