Chương 12.1:

“Anh Tư Tề, anh đi đây vậy?”

Ba giờ sáng, Ninh Triển mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, đi chân trần đứng trước tủ lạnh, vừa uống sữa bò vừa hỏi anh.

Trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng hắt ra từ trong tủ lạnh.

Trịnh Tư Tề nhẹ nhàng cởi giày ra, “Thắt lưng có chút không thoải mái.”

Thời điểm sắp đi lưu diễn ở Nhật Bản, chấn thương ở thắt lưng của anh lại tái phát, nhưng bởi vì buổi biểu diễn, anh vẫn kiên trì chịu đựng, không nói cho bất kỳ ai.

Vừa trở về, anh lập tức tìm đến bác sĩ đang điều trị chấn thương ở thắt lưng của mình để xoa bóp, nhưng không ngờ anh lại mệt đến mức lăn ra giường ngủ mất.

Ninh Triển nhíu mày, “Anh có biết anh như vậy là đang đùa giỡn với sức khoẻ của mình không?”

Nhìn thấy Trịnh Tư Tề đang ôm eo bước từng bước khó khăn, hắn dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục mở miệng. “Mặc dù anh là đội trưởng, nhưng cũng không cần phải làm việc đến mức này đâu, thỉnh thoảng phải vì bản thân mà ích kỷ một chút chứ.”

Ý thức được về sứ mệnh và trách nhiệm đã khiến Trịnh Tư Tề đặt nhóm nhạc và buổi biểu diễn lên một vị trí quan trọng hơn cả sức khoẻ của mình, chuyện này Ninh Triển có thể hiểu nhưng không thể chấp nhận được, nhóm nhạc này chính là mạng sống của Trịnh Tư Tề, là tất cả mọi thứ đối với Trịnh Tư Tề.

Nghe thấy giọng điệu quan tâm lại mang theo vài phần trách móc của Ninh Triển, Trịnh Tư Tề cảm thấy trong lòng có chút chua xót, anh bước tới, lấy một lon bia từ trong tủ lạnh ra. "Anh còn tưởng rằng cậu không quan tâm đến bất kỳ thứ gì nữa."

Ninh Triển lau vết sữa màu trắng ở trên môi đi, vừa nghe thấy Trịnh Tư Tề nói như vậy, hắn nhíu mày, xoay người muốn rời đi.

Trịnh Tư Tề giữ chặt hắn lại, trong mắt tràn ngập sự yêu thương và tiếc nuối. “Ninh Triển, anh biết sự việc lần đó đã ảnh hưởng rất lớn đến cậu, nhưng cậu là Ninh Triển của LW, trên người cậu đang chịu tải rất nhiều tình cảm của người hâm mộ, cậu không thể làm bọn họ thất vọng được, nhân lúc này cậu mau tỉnh táo lại đi.”

Sau sự việc lần đó, các thành viên đều phát hiện Ninh Triển đã thay đổi rất nhiều, người mà bọn họ quen thuộc nhất giờ đây đã biến thành một người xa lạ. Hắn không còn trêu đùa em út, không hề bảo vệ hay dạy dỗ Kiều Xán, không còn chơi game suốt cả đêm cùng Khương Hàn Phi, quan trọng hơn hết chính là hắn không viết nhạc nữa.

Ninh Triển nở một nụ cười quái dị, “Anh Tư Tề, anh đang nói cái gì vậy, em lúc nào mà không tỉnh táo chứ?”

“Ý của anh là….” Trịnh Tư Tề dừng lại một chút, “Em đã làm rất nhiều chuyện có khả năng sẽ khiến em, thậm chí là nhóm của chúng ta rơi vào tình huống rất nguy hiểm."

Đến bây giờ, khi nghĩ lại Trịnh Tư Tề vẫn còn cảm thấy sợ hãi, Ninh Triển không những để lộ thân phận của mình trước mặt gái điếm, mà còn đưa cô gái đó đến Nhật Bản, càng quá đáng hơn nữa đó chính là, ban ngày ban mặt dẫn cô đi trên đường. Nếu hình ảnh đó bị truyền thông chụp được, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

Mặc dù Ninh Triển là đứa em mà anh yêu thương nhất trong nhóm, đối với anh mà nói, việc vượt qua cửa ải khó khăn là một sự tồn tại rất đặc biệt, nhưng hành động lần này của Ninh Triển khiến anh thật sự không thể chịu đựng nổi.

Bởi vì Ninh Triển có thể phá huỷ nhóm nhạc nam LW mà anh đã dày công xây dựng với tư cách là đội trưởng bất cứ lúc nào.

“Ninh Triển, anh thật sự rất lo lắng.”

Anh Tư Tề đang cố tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn hay sao?

Ninh Triển cúi đầu, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh. “Em hiểu rồi, lần sau em sẽ cẩn thận hơn.”

Quả nhiên, anh Tư Tề vẫn quan tâm đến vả nhóm hơn là hắn, mà hắn giống như bị buộc chặt với cái tên “Nhóm nhạc LW” này.

“Còn nữa," Trịnh Tư Tề ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đờ đẫn không chút ánh sáng của Ninh Triển, anh há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ nói một câu. “Ngủ ngon.”

Ninh Triển gật đầu, xoay người rời đi, nhìn bóng lưng của hắn có chút cô đơn.

Trịnh Tư Tề nhìn theo bóng dáng của hắn, thở dài.

Vốn dĩ anh muốn nói cho hắn biết cô gái làm điếm kia cũng là một người rất đáng thương, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Ninh Triển, anh không có cách nào nói ra được, anh không đành lòng tiếp tục giảng dạy cho Ninh Triển, anh cũng không muốn mình trở thành một người anh bị Ninh Triển chán ghét.

Trịnh Tư Tề ích kỷ nghĩ rằng, để Ninh Triển phát tiết dục vọng của mình một chút cũng không sao, xét cho cùng, dưới tư cách là một thành viên của một nhóm nhạc nam thần tượng đang sống dưới ánh đèn sân khấu, hắn không thể làm bất cứ chuyện gì mà mình thích được.

Sau khi biết tin em gái của mình đã qua khỏi cơn nguy kịch, Đường Lệ Trân đã về nhà ngủ suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ. Câu nói mà Trịnh Tư Tề đã nói với cô trước khi rời đi “Nếu cô gặp khó khăn gì khó nói, có thể đến tìm tôi” không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Chỉ dựa vào câu nói này, cô có thể tiếp tục kiên trì tiếp, có lẽ đây chính là sức mạnh của thần tượng.

Khi cô tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối đen như mực, còn có mấy hạt mưa nhỏ rơi xuống tí tách, May đã để lại bữa tối cho cô, sau đó đi làm.

Căn phòng yên tĩnh khiến cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, cô ngồi vào bàn, vươn vai, cầm lấy đôi đũa chuẩn bị ăn cơm, đúng lúc này thì chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.

Cô bung dù vội vàng chạy đến “Ngợp trong vàng son”, sau đó đi vào phòng tú bà.

“Ngồi đi.”

Vẻ mặt của tú bà rất nghiêm túc, “A Trân, tại sao cô lại dám bắt khách chờ đợi hả?”

Đường Lệ Trân trở nên căng thẳng, “Hôm đó tôi có việc phải làm, tôi đã gọi điện cho khách giải thích rồi mà.”

“Tóm lại, cô đã vi phạm điều khoản thứ nhất, phục tùng khách hàng vô điều kiện trong hợp đồng.”