Chương 12.2:

Đột nhiên Đường Lệ Trân ngẩng đầu lên, trong lòng xuất hiện một chút hy vọng, "Khách muốn huỷ bỏ hợp đồng với tôi sao?”

Tú bà nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm, “Không phải, vị khách đó muốn cô bị đình chỉ nửa năm, bao gồm tất cả công việc trong “Ngợp trong vàng son”, cậu ấy nói muốn cô ngẫm lại một chút.”

Cô ngừng thở, “Nửa năm?”

“Đúng vậy.” Tú bà bỏ hai chân đang bắt chéo vào nhau xuống, “Tôi đã giúp cô cầu xin, nhưng vị khách này rất cứng rắn, xem ra đang rất giận cô. Hơn nữa, A Trân, để tôi nhắc lại cho cô nhớ, vị khách này không dễ chọc.”

Vị khách này có dễ chọc hay không, cô đã sớm được trải nghiệm rồi.

Nhưng nếu hắn muốn cô nghỉ làm nửa năm, đồng nghĩa với việc cắt đứt nguồn tài chính của cô, vậy chi phí chữa bệnh cho em gái phải làm sao bây giờ? Tiền tiết kiệm của cô chỉ đủ dùng trong hơn hai tháng nữa. Cô vừa nôn nóng lại vừa tức giận, hốc mắt đã bắt đầu đỏ lên.

Nhìn thấy cô như vậy, tú bà nghĩ ngợi một lúc, rồi mở miệng nói. “A Trân, vị khách kia chỉ muốn cô bị đình chỉ nửa năm chứ không phải trực tiếp huỷ hợp đồng, điều này chứng tỏ cậu ta muốn cô đi cầu xin mình, cô chỉ cần nói với cậu ta lời xin lỗi, không chừng cậu ta sẽ nguôi giận.”

“Dù sao đi chăng nữa thì cô cũng không đủ sức để bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”

Thời điểm Đường Lệ Trân bước ra khỏi “Ngợp trong vàng son”, bên ngoài trời đang mưa rất lớn, cô bung dù đi trong mưa. Mấy tháng trước, cô không bao giờ nghĩ đến việc, cùng vị thần tượng kia ký kết hợp đồng sẽ là chuyện bất hạnh đến như vậy.”

Chỉ có đối phương mới có thể đơn phương chấm dứt hợp đồng đúng là một điều khoản vô lý hết sức, nhưng lúc đó cô còn âm thầm cảm thấy may mắn vì hợp đồng không có thời hạn, chỉ cần đối phương không cảm thấy nhàm chán là được.

Cô chết lặng bước từng nước trên đường, thậm chí mấy chiếc ô tô chạy như bay khiến nước bẩn bắn lên người cô cũng chẳng quan tâm.

Đúng lúc này, May lại gọi điện tới để hỏi, cô có muốn cô ấy mang chút đồ ăn về hay không.

Vừa nghe thấy giọng nói của cô ấy, Đường Lệ Trân không chịu đựng được nữa, cô bật khóc thành tiếng.

“May… Tớ nên làm thế nào bây giờ?”

“A Trân? Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra với cậu?”

“Ninh Triển hắn, hắn muốn tớ bị phải nghỉ làm trong nửa năm…” Đường Lệ Trân nghẹn ngào không nói nên lời, “Tớ không muốn đi cầu xin hắn…”

Lần trước bị hắn tra tấn đến mức mất khống chế, lần sau sẽ là cái gì cô cũng không dám nghĩ nữa.

“Ninh Triển?” Người đàn ông nằm bên cạnh May kinh ngạc nhướng mày.

May duỗi tay, ra hiệu cho anh ta giữ im lặng. Người đàn ông ôm lấy eo của cô ấy, đầu dựa vào gần hơn.

“Tớ thật sự không muốn gặp lại hắn nữa ô ô ô… Tớ sẽ chết mất… Tớ thật sự sẽ chết…”

“Tớ cũng không thể huỷ bỏ hợp đồng được… Nhưng tớ thật sự không thể chịu đựng được nữa ô ô ô…”

Nghe thấy tiếng khóc của cô, May ở đầu dây bên này cũng đau đớn đến mức trái tim như bị bóp nghẹt lại. “A Trân, cậu đừng khóc nữa, tớ sẽ về nhà ngay đây.”

Sau khi về đến nhà, nghe Đường Lệ Trân kể lại toàn bộ câu chuyện, May ôm chặt cô vào lòng. Cô gục đầu vào vai May khóc nức nở một lúc lâu.

Cô không phải người cuồng ngược đãi, bị Ninh Triển đối xử như vậy khiến cô đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Cô vẫn luôn nghiến răng chịu đựng, nhưng mỗi người cũng có giới hạn của mình.

May lau nước mắt trên khuôn mặt của cô.

“A Trân, cậu định làm thế nào?”

Đường Lệ Trân khóc đến nỗi mũi cũng đỏ lên, “Tớ không biết.”

Lý do lớn nhất khiến cô suy sụp như vậy chính là cô không còn cách nào khác ngoại trừ việc đến cầu xin hắn.

“A Trân, nghe tớ nói. Hắn là một idol, nếu cậu đe doạ hắn nói hết mọi chuyện cho truyền thông biết thì sao?”

“Nhưng nếu làm như vậy, hắn liền…”

“Hắn liền xong đời, A Trân, cậu quá lương thiện. Ý của tớ không phải khuyên cậu bắt buộc phải nói với giới truyền thông, chỉ là dùng lợi thế này để ép hắn chấm dứt hợp đồng mà thôi.”

May nắm lấy tay của cô, “A Trân, cậu nghĩ kỹ một chút, đây chính là lựa chọn tốt nhất, cậu chỉ cần lấy được chứng cứ khiến hắn ‘thân bại danh liệt’ là được. Bây giờ, cậu cứ đến chỗ của một ông chủ mà tớ quen biết làm việc trước đã, mặc dù không bằng ‘Ngợp trong vàng son’, nhưng ít ra có thể giải quyết được chuyện mưu sinh.”

Đường Lệ Trân không nhịn được, hốc mắt lại đỏ lên lần nữa. “May… Nếu không có cậu ở bên cạnh, tớ thật sự không biết phải làm gì nữa.”

May là người duy nhất luôn đồng hành và ủng hộ cô, khiến Đường Lệ Trân cảm thấy mình cũng không phải là người chỉ có hai bàn tay trắng.