Chương 14.2:

Câu nói này giống như một quả bom nổ đùng một cái, tất cả thực tập sinh đều rất phấn khích, bọn họ vậy mà có thể biểu diễn chung một sân khấu với Ninh Triển!

Trần Nhất Tiếu nắm chặt tay, cơ hội này, nhất định phải là của cô ta.

Thời điểm từ dưới lầu đi lên, có người đưa cho bọn họ ba chiếc mặt nạ, sau khi mang lên, Trịnh Tư Tề và Kim Cảnh đi theo Trương Thắng Tuyền lên tầng cao nhất của hội sở, cả người hắn ta đầy mùi rượu, sau đó hắn ta rút chiếc thẻ màu đen ra, đưa cho bảo vệ đang gác ở thang máy.

Sau khi bảo vệ kiểm tra xong liền cho bọn họ đi qua, Trương Thắng Tuyền dẫn bọn họ đi đến một cánh cửa lớn.

Mặc dù anh không muốn xem những thứ “vui vẻ” mà Trương Thắng Tuyền đã nói, nhưng ngại hắn ta là tiền bối, hơn nữa thế lực của Trương Thắng Tuyền trong ngành giải trí mạnh đến mức anh không dám đắc tội, cuối cùng chỉ đành đi theo hắn ta, nhưng khi nhìn sang Kim Cảnh, anh thấy cậu ta vẫn thản nhiên như không.

Cửa lớn chậm rãi mở ra, trên bức tường treo đầy hình ảnh của những người phụ nữ tạo dáng õng à õng ẹo.

Nhìn sâu hơn vào bên trong là một lối đi dài vô tận, đèn trên trần nhà nhấp nháy tạo nên ánh sáng mơ hồ, chiếu xuống sàn nhà dưới chân như có như không.

Hai bên lối đi là những cánh cửa vừa dày lại vừa nặng, thoạt nhìn giống như căn phòng để làm những chuyện riêng tư nhất. Lúc này, có mấy người liên tục đi ra khỏi cửa, nhưng đều bị mặt nạ che kín không nhìn thấy vẻ ngoài của bọn họ.

Vừa nhìn đến đồng hồ trên tay Trương Thắng Tuyền, người canh cửa liền nở một nụ cười nịnh nọt, xem ra Trương Thắng Tuyền chính là khách quen ở đây.

Trương Thắng tuyền nắm lấy một ít đồng xu trong bát thuỷ tinh, sau đó đưa thẻ cho người ở cửa, nói với cậu ta. “Hai người bọn họ chơi cùng thẻ với tôi.”

Người đàn ông ở cửa chân chó cúi đầu khom lưng, thiếu chút nữa là muốn đưa Trương Thắng Tuyền vào trong.

Trịnh Tư Tề và Kim Cảnh vẫn đứng ở cửa, không giống như Trịnh Tư Tề đang nhíu mày lại thật chặt, Kim Cảnh nhìn vào những bức ảnh trên tùng, cậu ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt cằm, giống như đang cân nhắc xem nên chọn bức ảnh nào.

Cuối cùng, Trương Thắng Tuyền quyết định chọn một loli mặc bộ đồ thuỷ thủ, Kim Cảnh cũng học theo Trương Thắng Tuyền, bốc một đồng xu, người ở cửa mở miệng nói. “Phòng 1605.”

Khoé miệng của Kim Cảnh cong lên, cậu ta nhìn Trịnh Tư Tề bằng ánh mắt thờ ơ. “Anh không chơi à?”

Vốn dĩ, Trịnh Tư Tề còn tưởng rằng tiểu sinh nhỏ tuổi như Kim Cảnh sẽ không dám chơi vì sợ ảnh hưởng đến hình tượng của mình, sẽ bận tâm đến mấy thứ này kia, nhưng không ngờ cậu ta lại dám chơi.

Đôi mắt của Kim Cảnh ẩn phía sau lớp mặt nạ hiện lên ý cười, “Yên tâm, sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của anh."

Cậu ta chỉ vào chiếc mặt nạ của mình, sau đó xoay người tiêu sái bước vào trong lối đi kia.

Trịnh Tư Tề đang định xoay người đi ra ngoài chờ hai người bọn họ, nhưng đúng lúc này, anh nhìn thấy một bức ảnh ở trong góc tường, mà người trong bức ảnh chính là… Đường Lệ Trân?

Trịnh Tư Tề nắm lấy đồng xu, chậm rãi đi vào trong hành lang tối đen như mực, anh ngẩng đầu nhìn con số ở trên cửa, sau đó dừng lại trước căn phòng “1612” mà người canh cửa đã nói.

Anh đẩy cửa phòng ra, ma xui quỷ khiến thế nào vẫn đi vào.

Là cô thật sao?

Trong không gian nhỏ hẹp có một chiếc ghế da, phía trước là một cánh cửa sát đất được làm bằng kính chia không gian ra thành hai phần, nhưng phía sau tấm kính lại có một lớp nhung rất dày để chắn hết những hình ảnh ở đằng sau.

Điều hoà ở đây mở rất lạnh, trong không khí thoang thoảng hương cam ngọt ngào, Trịnh Tư Tề ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm phía trước, sau đó ném đồng xu trong tay vào thiết bị hình vuông ở bên cạnh ghế.

Lớp nhung dày nặng màu đỏ bị máy móc kéo ra một cách chầm chậm, hình ảnh phía sau tấm kính từ từ hiện ra trước mắt Trịnh Tư Tề.