Chương 15.1:

Đường Lệ Trân mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ, cúp ngực và xẻ tà lên rất cao, khiến dáng người hoàn hảo, ba vòng đầy đặn quyến rũ của cô lộ ra trước mắt Trịnh Tư Tề.

Khuôn mặt của cô đỏ ửng, hạ thân ướt đẫm một mảnh, quan trọng nhất chính là cái nút rượu làm bằng gỗ đang mắc kẹt vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt của cô.

Cô dẫm lên đôi giày cao gót cao đến tám phân, chậm rãi bước đến gần người đàn ông đang đứng sau tấm kính, cổ áo hình chữ V khoét sâu làm lộ ra cặp vú đầy đặn đang lắc lư lên xuống theo từng động tác của cô.

Chiếc mặt nạ màu trắng điểm thêm vài sợi chỉ vàng đã che khuôn mặt của vị khách này, lại nhưng chỉ cần nhìn cách ăn mặc của anh là biết anh vẫn còn rất trẻ… Mang đến cho người khác một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, Đường Lệ Trân nhớ lại các động tác vừa được huấn luyện, tay của cô chậm rãi vuốt ve từ bộ ngực xuống hạ thân của mình, ngón tay khẽ vén chiếc váy ngắn cũn cỡn lên, làm lộ ra cặp mông thịt trắng nõn nà, sau đó lại chậm rãi bỏ xuống.

Đường Lệ Trân không hề biết, người ngồi sau tấm kính chính là vị thần tượng mà cô yêu thích suốt nhiều năm, chính là Trịnh Tư Tề đã an ủi cô vào những đêm khuya.

Hầu kết của Trịnh Tư Tề lăn lộn lên xuống, đôi mắt ở phía sau mặt nạ nhìn chằm chằm vào dáng vẻ õng ẹo đầy quyến rũ của Đường Lệ Trân.

Chiếc váy màu đỏ tôn lên làn da trắng đến chói mắt của cô, vậy mà trước kia, hắn lại không ngờ được rằng, cô lại có một vóc dáng đẹp mê người đến như vậy. Chẳng trách, ngày thường cô lại ăn mặc kín mít giống như một tu sĩ không gần nữ sắc như vậy.

Cánh môi của Đường Lệ Trân dán lên tấm kính, hôn nhẹ một cái, cô rất thích thiết kế của hội sở này, tấm kính đã ngăn cách cô với những vị khách ở bên ngoài. Bởi vì không bán thân, nên tiền kiếm được ở hội sở này chỉ bằng một nửa so với “Ngợp trong vàng son”, nhưng nơi này rất an toàn, cũng không có người nào dám động tay động chân đến cô, cô chỉ cần đứng sau tấm kính, làm một vài hành động trêu chọc câu dẫn người ở bên ngoài là được.

Đôi mắt của Trịnh Tư Tề nhìn chằm chằm vào biểu cảm quyến rũ trên khuôn mặt của cô xuyên qua lớp mặt nạ, vừa thuần khiết lại vừa dâm đãng, đúng là dáng vẻ mà nam giới thích nhất.

Ở bên tấm kính bên này, Đường Lệ Trân đã tạo đủ các kiểu dáng õng ẹo, nhưng vị khách ngồi bên kia mặt kính vẫn không hề có động tĩnh gì, dưới tình huống bình thường, người bên kia đã sớm móc dương vật ra tự sướng rồi.

Đường Lệ Trân cảm thấy hơi thất bại.

Bíp…

Thời gian cho một đồng xu đã hết, tấm rèm làm bằng vải nhung màu đỏ ở sau tấm kính được kéo ra một cách chậm rãi.

Trịnh Tư Tề lập tức bỏ một đồng xu khác vào bên trong, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phía trước.

Tấm rèm lại bị kéo ra, giây tiếp theo, hô hấp của Trịnh Tư Tề trở nên dồn dập. Sau tấm kính, Đường Lệ Trân đang quỳ trên mặt đất, đầu gối tựa vào tấm kính, ngửa đầu nhìn người đang ngồi trên ghế là anh.

Từ khi cô đến đây làm việc đến giờ, đây là vị khách kỳ lạ nhất mà cô từng tiếp, anh không nói một lời nào, thậm chí còn chẳng thèm yêu cầu hay ra lệnh gì đó cho cô.

Một vị khách như vậy ngược lại làm cho cô có ham muốn “chinh phục”, cô muốn làm cho anh động tình vì mình.

Đường Lệ Trân bỏ những ngón tay thon dài của mình vào trong miệng, vừa thọc vào rút ra lại vừa liếm láp, nước miếng không nuốt được xuống dưới đang chảy dọc theo cằm, rơi xuống bộ ngực sữa của cô.

Giống như người đang ngồi trước mặt cô chính là một vị vua cao cao tại thượng, chuyện duy nhất cô phải làm chính là cố gắng hết sức để lấy lòng anh.

Hình ảnh quyến rũ đến phát điên này khiến cho Trịnh Tư Tề ở bên ngoài cũng phải thò tay vào trong quần, nắm lấy dương vật bị kích thích đến cương cứng của mình.

Vậy mà cô lại có một mặt quyến rũ và mê người đến như vậy, đây đúng là chuyện khiến Trịnh Tư Tề không ngờ được.

Đường Lệ Trân thay đổi tư thế mới, cô ngồi xuống thảm, hai chân dạng sang hai bên, một tay thò xuống bên dưới, chậm rãi kéo chiếc quần lót ren màu đen của mình xuống ở trước mặt Trịnh Tư Tề, sau đó dùng ngón tay tách hai cánh môi âm hộ ra, cắm vào bên trong hoa huyệt.

Tiểu huyệt đỏ ửng bao bọc lấy hai ngón tay trắng nõn của cô, dâm thuỷ khiến hạ thể dính nhớp ướt đẫm của cô trở nên sáng lấp lánh.

Trịnh Tư Tề không hề biết, cách đây không lâu, mới có một người đàn ông vừa phóng tinh dịch vào trong hoa huyệt của cô, thậm chí hắn còn để lại một cái nút rượu ở trong đó.

Đôi mắt của anh dán chặt vào hạ thể của cô, động tác trên tay càng ngày càng nhanh, thời điểm Trịnh Tư Tề thở dài một tiếng cũng là lúc hắn nhíu chặt mày, xuất tinh ra ngoài.

Đúng lúc này, tấm rèm chậm rãi kéo ra.

Đường Lệ Trân nhìn thấy bàn tay lấy ra từ trong quần của anh đã dính đầy tinh dịch màu trắng đục, một lúc sau, Đường Lệ Trân nghe được tiếng đóng cửa, cô biết công việc của mình cũng đã kết thúc.

Đường Lệ Trân đứng trong toilet loay hoay một hồi lâu mới lấy được chiếc nút rượu ra, cô dùng giấy vệ sinh lau sạch tinh dịch vẫn còn dính trên hạ thể của mình, hai chân của cô trở nên mềm nhũn bủn rủn, chỉ đành ngồi lên nắp bồn cầu một lúc, trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh làm tình mãnh liệt lúc trước.

Cô chợt nhớ ra mình đã từng gặp ông chủ của hội sở này, là một người đàn ông trung niên bụng phệ, nhưng trong bóng tối cô có thể cảm nhận được rất rõ, vóc dáng của người đàn ông kia rất tốt. Nếu không phải ông chủ, vậy có thể là ai đây…

Suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra chút manh mối nào, Đường Lệ Trân thở dài, đi vào trong phòng thử đồ, cởi váy ra, sau đó mặc quần áo của mình vào. Sau khi bọc kín người lại, cô mới rời khỏi hội sở quay về nhà, lúc này đã là bốn giờ sáng.

Sau khi về đến nhà, cô tắm rửa thật nhanh, sau đó nằm vật ra giường ngủ thiếp đi.

Lúc này, Ninh Triển vừa kết thúc buổi ghi hình chương trình, hắn đang ngồi trong xe bảo mẫu, nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài kết hợp với ánh đèn lấp lánh ở trong thành phố.

Vốn dĩ hắn muốn ở trong xe ngủ một lát, nhưng lúc này hắn không tài nào ngủ nổi nữa, hắn chỉ đơn giản tựa lưng vào ghế để bản thân tỉnh táo hơn.

Cảm giác cô đơn vô cứ ập đến khiến hắn mím môi lại, hắn nghĩ rằng sau nhiều năm như vậy, hắn đã sớm quen rồi.

“Alo?”

Đường Lệ Trân đang nằm trên giường cũng bật dậy, siết chặt điện thoại di động, cô cẩn thận mở miệng, hoàn toàn không có khó chịu bởi vì bị đánh thức, đầu dây bên kia yên tĩnh đến mức cô chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở vang lên.

Ninh Triển cũng không biết tại sao mình lại muốn gọi cho cô, có lẽ hắn hy vọng có người có thể tâm sự với hắn vào lúc này.

“Tôi đánh thức em rồi sao?”

Có lẽ cô đang ngủ ngon lành rồi.

Tại sao Ninh Triển có thể quan tâm đến việc hắn có đánh thức mình không được cơ chứ? Đường Lệ Trân nghi ngờ không biết rốt cuộc người bên đagu dây bên kia có phải là Ninh Triển thật không, nhưng giọng nói đó đúng là của hắn.

Không nghe thấy cô trả lời, Ninh Triển lại hỏi thêm một câu. “Em ngủ nhiều đến nỗi bị ngốc luôn rồi à?”

Cô kéo chăn bông lên, quấn chặt người mình lại. “Không phải…

Cái đó, ừm, lần trước, tôi không nên cúp điện thoại của anh.”