Chương 16.2:

Ninh Triển gật đầu cho có lệ.

“Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đến nhóm cuối cùng biểu diễn luôn nhỉ.”

Người đứng ở vị trí C quay lưng lại với Ninh Triển chính là Trần Nhất Tiếu, môi của cô ta tái nhợt, mái tóc đen rối tung tản ra khắp bả vai trắng nõn của cô ta, cô ta nhắm mắt lại, nhất định, nhất định phải thành công.

Tiếng âm nhạc vang lên, thực tập sinh trong nhóm cuối cùng đang nhảy. Bất kể là động tác nhảy hay giọng hát thì Trần Nhất Tiếu hoàn toàn xứng đáng với vị trí center, Ninh triển cũng ấn tượng với cô ta hơn một chút.

Cuối cùng là ending pose, Trần Nhất Tiếu duỗi thẳng lưng, sau đó xoay người đứng yên.

“Nhất Tiếu!”



Cùng với tiếng hét lên của mấy người trong phòng, trời đấy trở nên quay cuồng, cô ta ngã xuống sàn nhà của phòng luyện tập.

Hiện trường ghi hình đã bị dừng lại vì trường hợp này quá khẩn cấp, nhân viên công tác nhanh chóng đưa Trần Nhất Tiếu đến bệnh viện để truyền nước.

Sau chuyện này bọn họ mới biết được, vì lần kiểm tra đánh giá này mà Trần Nhất Tiếu chỉ ngủ có hai tiếng, thời gian còn lại vẫn luôn ngâm mình trong phòng luyện tập, cường độ huấn luyện quá cao khiến người đang sốt nhẹ như Trần Nhất Tiếu trực tiếp ngất xỉu.

Khi Trần Nhất Tiếu tỉnh dậy, ekip chương trình đã trực tiếp đưa Ninh Triển đến bệnh viện để quay chụp, đồng thời yêu cầu Ninh Triển tặng cho cô ta một bó hoa tươi để an ủi. Chuyện Trần Nhất Tiếu bị ngất xỉu, khiến đạo diễn nằm mơ cũng phải cười tỉnh, đây chẳng phải hot search đã dự định từ sớm hay sao.

Sau khi ở phòng bệnh quay chụp xong cũng đã là 10 giờ tối, Ninh Triển tách ra khỏi đám người làm trong ekip của chương trình, đi ra ngoài, đúng lúc đi ngang qua Kim Cảnh đang đeo kính râm, trên tay còn cầm theo một bó hoa.

Đường Lệ Trân đã nằm trong phòng được hơn một tiếng đồng hồ, trong lúc đợi Ninh Triển, cô đã ngủ thiếp đi mất.

Kim Cảnh quay lại nhìn bóng lưng của Ninh Triển, lộ ra một nụ cười không rõ ý vị, cậu ta bước vào phòng bệnh, sau đó đặt bó hoa tươi lên bàn, rồi ngồi xuống giường bệnh của Trần Nhất Tiếu.

“Sao anh lại tới đây?” Trần Nhất Tiếu rất kinh ngạc.

Kim Cảnh tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt đào hoa đa tình. “Em làm cái gì vậy, muốn anh lo lắng đến chết hay sao?”

Vốn dĩ Kim Cảnh đang quay một bộ phim truyền hình, vừa nghe tin cô ta té xỉu liền lập tức chạy đến bệnh viện.

“Lúc anh tới anh có nhìn thấy Ninh Triển không? Anh ấy rất có mị lực phải không?”

Trần Nhất Tiếu nở một nụ cười giống như những cô gái nhỏ đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nhưng đôi môi vẫn tái nhợt như cũ.

Hơn một tháng không gặp, nhưng Trần Nhất Tiếu chỉ lo nhắc đến Ninh Triển, ánh sáng trong mắt Kim Cảnh dần mờ đi, nhưng giọng điệu vẫn cưng chiều như trước. “Nếu anh ta mà không có mị lực thì em đã không tùy hứng như vậy, vai A kia thì không diễn, lại chạy đến đây đòi làm thực tập sinh, chú Trần sắp bị em chọc đến tức chết rồi.”

“Em chỉ đang làm những gì mà em muốn thôi."

Cha mẹ của Trần Nhất Tiêu và Kim Cảnh là bạn bè lâu năm, hai người bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sau đó ra nước ngoài du học vẫn học chung một trường, Kim Cảnh học về diễn xuất, Trần Nhất Tiếu học sân khấu nhạc kịch.

Vốn dĩ Trần Nhất Tiếu dùng bằng tốt nghiệp loại xuất sắc của mình, sau khi về Trung Quốc, cô ta có quyền lựa chọn bất kỳ vai diễn trong bộ phim truyền hình nào, nhưng cô ta lại cố tình đi làm thực tập sinh của một chương trình tuyển tú chỉ vì Ninh Triển.

Mong muốn lớn nhất của Trần Nhất Tiếu chính là có thể đứng chung một sân khấu cùng với Ninh Triển, để Ninh Triển có thể biết cũng như nhớ kỹ đến cô ta.

Đối với người đã lớn lên cùng mình, Kim Cảnh không có cách nào để nổi giận được, cậu ta chỉ có thể duỗi tay xoa xoa mặt của Trần Nhất Tiếu, đau lòng nói. “Anh chỉ hy vọng em có thể chú ý đến sức khoẻ của mình hơn một chút, ngốc ạ.”

“Chỉ cần em có thể đứng chung sân khấu với anh ấy, thì vất vả đến mấy em cũng chịu đựng được.”

Tay của Kim Cảnh cứng đờ, cậu ta chậm rãi thu tay lại, như vậy có đáng không? Em biết bao nhiêu về hắn? Nếu biết được dáng vẻ chân thật của hắn, liệu em có thấy thất vọng không?

Nhưng cậu ta không định nói những lời này với Trần Nhất Tiếu, ít nhất cậu ta sẽ không nói cho đến khi có chứng cứ.