Chương 16.1:

“Hiện trường các bộ phận chú ý.”

“Bắt đầu!”

Ninh Triển ngồi trên ghế cùng ba người hướng dẫn khác, nhìn chằm chằm bảy tổ thực tập sinh trong phòng luyện tập.

Chỉ mới được một ngày kể từ lần thu âm cuối cùng, theo thỏa thuận lần trước, bảy nhóm thực tập sinh sẽ lần lượt biểu diễn các ca khúc của nhóm nhạc LW, Ninh Triển sẽ chọn ra một nhóm làm tốt nhất, để giúp bọn họ hoàn thành màn trình diễn trên sân khấu với tư cách là ca sĩ khách mời.

Hắn mỉm cười nhìn nhóm thực tập sinh đầu tiên lên biểu diễn, “Cố lên các bạn.”

“Chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu đi.”

Hắn dùng một tay chống cằm, nhìn các thực tập sinh đang nhảy theo điệu nhạc, không biết sau khi hắn rời đi, bọn họ đã luyện tập được bao lâu, mặc dù hơi thở vẫn chưa được ổn định, nhưng động tác vũ đạo rõ ràng đã điêu luyện hơn trước.

Hết nhóm này đến nhóm khác đã hoàn thành màn biểu diễn ở trước mặt Ninh Triển, nhưng sự tập trung của hắn cũng dần dần biến mất, trong đầu lại nhớ lại chuyện đã xảy ra ở ký túc xá vào đêm hôm qua.

Để thuận tiện cho việc hoạt động, mặc dù năm thành viên nhóm LW đều đã mua nhà cho riêng mình, nhưng bọn họ vẫn sống chung trong một căn hộ lớn.

Mười giờ tối, Kiều Xán mời từ phòng luyện tập vũ đạo trở về, trong căn hộ tối đen như mực, nhưng điều hoà lại mở nhiệt độ rất thấp, khiến người khác có cảm giác như đang bước vào hầm băng, cậu ta sờ soạng mở đèn lên, đúng lúc thấy Ninh Triển nằm

bò trên sô pha dọa cậu ta hoảng sợ một trận.

“Anh à!”

Ninh Triển đắp một chiếc chăn kẻ ca rô đen trắng nằm trên ghế sô pha, mái tóc dài màu xám bạc che nửa mắt của hắn lại, hắn đang ôm một túi kẹo dẻo lớn ở trong tay, thỉnh thoảng lại lặng lẽ nhét một cái vào miệng.

Đôi mắt của hắn khó chịu đến nheo lại vì ánh sáng đến quá bất ngờ.

Hắn giống như một cỗ máy vô hồn, không hề phát ra một chút nhiệt độ nào gọi là có.

Kiều Xán đổi dép lê bước vào bên trong, giọng nói mang theo oán trách. “Anh à, ở nhà mà sao anh không bật đèn?”

Ninh Triển ngẩng đầu nhìn cậu ta, vừa nhai kẹo dẻo vừa mở miệng nói lời xin lỗi nghe có phần lấy lệ.

Kiều Xán mím môi đứng ở trước mặt hắn, “Anh đã ăn cơm tối chưa?”

Ở trong mắt của Kiều Xán, Ninh Triển trông giống như một con thỏ khổng lồ có bộ lông mềm mại, đang phồng má lên, yên lặng nhấm nuốt kẹo dẻo, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Ninh Triển lại nhét một viên kẹo dẻo nữa vào miệng của mình, “Không muốn ăn.”

Đã lớn như vậy mà vẫn không biết quý trọng sức khoẻ của mình, chắc chỉ có mình Ninh Triển mới cứng đầu đến vậy. Kiều Xán thở dài, xoay người đi vào phòng bếp.

Ninh Triển vẫn không chịu ngẩng đầu lên, hắn vừa nhai kẹo dẻo vừa nói, âm thanh phát ra cũng không được rõ ràng lắm. “Em đừng làm vậy, anh không ăn đâu.”

Kiều Xán biết, từ trước đến giờ, Ninh Triển nói một là một hai là hai, nên cậu ta dừng lại, đứng từ xa nhìn Ninh Triển một lúc mới mở miệng nói. “Anh à, anh ăn ít kẹo dẻo thôi, hay anh lại muốn đi khám nha sĩ.”

“Ừm… Được.” Ninh Triển cúi đầu vừa nhai kẹo dẻo vừa gật đầu cho có lệ, giống như muốn tống cổ cậu ta nhanh chóng rời đi.

Sau khi ăn liên tục ba viên kẹo dẻo, số kẹo trong túi đã gần hết, Ninh Triển mới ngẩng đầu lên, lúc này hắn mới phát hiện Kiều Xán vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

Hắn dùng ánh mắt dò hỏi, Kiều Xán nắm chặt vạt áo phông của mình, vẻ mặt giống như đã làm sai chuyện gì đó. “Anh… Em không phải là em trai của anh hay sao?”

Động tác nhai kẹo trong miệng Ninh Triển dừng lại, “Nói cái gì vậy, dĩ nhiên là em rồi.”

Ninh Triển nở một nụ cười hiếm thấy, "Em là em trai còn dễ thương hơn so với em út của chúng ta."

Đã lâu lắm rồi Kiều Xán không được nhìn thấy nụ cười trong sáng tràn đầy yêu thương như vậy.

“Anh, em rất cần sự quan tâm… Và yêu thương của anh.” Lời nói như vậy được thốt ra từ trong miệng của Kiều Xán - người từ trước đến giờ không dễ bộc lộ cảm xúc của mình, khiến Ninh Triển ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời.

Các đốt ngón tay của Kiều Xán dùng quá nhiều sức nên trở nên trắng bệch, hốc mắt của cậu ta đỏ lên, cậu ta lấy hết can đảm mới nói ra được những lời này.

Mặc dù Kiều Xán chưa bao giờ nói chuyện này trong các tiết mục hay cuộc sống riêng tư, nhưng đối với cậu ta, sự tồn tại của Ninh Triển giống như một vị thần hộ mệnh.

Nhưng sau sự việc lần đó, Ninh Triển đã thu lại tất cả tình yêu thương, sự nhẫn nại và bao dung trước đây đã dành cho cậu ta. Mặc dù những thứ này không phải tự nhiên mà có, nhưng một khi đã được trải nghiệm thì sẽ không thể chịu đựng được nỗi mất mát.

Đối với sự thay đổi đến nghiêng trời lệch đất của Ninh Triển, Kiều Xán nửa hiểu nửa không, nguyên nhân duy nhất mà cậu ta có thể lý giải chính là, nếu bản thân cậu ta mất đi người thân thì cậu ta cũng cần thời gian để chữa lành vết thương đó. Nhưng lý do khiến cậu ta không hiểu chính là, cậu ta tưởng rằng mình chính là người được Ninh Triển thiên vị nhất, nhưng chẳng lẽ trong lòng của Ninh Triển cậu ta không hề có chút trọng lượng nào hay sao?

Ninh Triển há miệng thở dốc, một lời cũng không thốt ra được. Nhưng không chờ hắn kịp trả lời, Kiều Xán đã chạy về phòng ngủ của mình.

“Ninh Triển, cậu cảm thấy sao?”

“Ninh Triển?”

Bị người hướng dẫn bên cạnh kéo về hiện tại, Ninh Triển xoa mặt. “Cũng không tệ lắm.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, lực nhảy đã tốt hơn hồi trước rất nhiều.”