Chương 13: Giúp Con Trai Thủ Dâm (2)

Sau cái lần đầu ngại ngùng xấu hổ đó tối đến Ngọc Hân không dám lên xem Hải Dương học nữa hoặc có lên chỉ vào phòng Hải Như rồi đi ngang qua phòng Hải Dương, Hải Dương mở toang cửa ra nhưng mẹ lại chỉ liếc nhìn đi ngang qua khiến nó buồn chán.

Nhưng muốn tránh cũng không được, qua một tuần thấy mọi thứ dịu xuống Ngọc Hân lại vào kiểm tra bài vở của Hải Dương.

“Dạo này con học ổn chứ”

“Con vẫn học tốt… có điều…”

“Làm sao?”

“Một tuần rồi chưa xả… con thấy thèm quá”

Ngọc Hân nghĩ trong đầu: “Biết ngay mà…” nhưng cô vẫn giả nai: “Là sao mẹ không hiểu”

“Mẹ ơi… cái này…” Hải Dương đứng dậy ‘khoe’ cái thứ cứng ngắc đang đội quần lên của nó.

“Trời… con làm gì thế…” Ngọc Hân vội nhìn sang cửa rồi nhanh chóng đóng nó lại “Con điên à, lỡ em con hoặc bố con thấy thì sao”

“Mẹ ơi… con thèm quá… mẹ giúp con đi” Hải Dương tiến đến gần mẹ còn Ngọc Hân thì tỏ ra lúng túng.

“Con định làm gì”

Hải Dương cầm lấy tay mẹ xoa xoa vào đũng quần mình.

“Mẹ giúp con lấy ra đi, con chịu hết nổi rồi”

“Đàn ông con trai phải biết kiềm chế chứ”

“Con kiềm chế cả tuần nay rồi đấy, đi… mẹ giúp con đi”

“Hư thật đấy” Ngọc Hân nhìn ra ngoài như đang đắn đo điều gì đó “Giờ vẫn còn sớm, chưa đến 9 giờ”

“Không cần tắt điện, nếu tắt điện em với bố sẽ nghi ngờ… cứ để đèn sáng mà làm thôi”

Ngọc Hân nhăn mặt: “Điên… dở hơi… học bài đi rồi 10 giờ mẹ lên”

Ngọc Hân vội đi ra ngoài, Hải Dương ngồi xuống bàn học nhưng nó không tài nào tập chung được thèm lắm rồi mà lại phải đợi, 1 tiếng đối với nó trôi qua như cực hình đếm từng giây từng phút rồi cuối cùng đồng hồ cũng chỉ vào 10 giờ.

Hải Dương sốt ruột đứng ngồi không yên đi đi lại lại trong phòng, 1 phút… 2 phút… 5 phút… 10 phút… nhưng vẫn chưa thấy mẹ đâu cả. Nó mở cửa nhìn ra ngoài cũng chẳng thấy mẹ đâu… đợi thêm 5 phút nữa thì nó chịu hết nổi.

Hải Dương tắt điện phòng ngủ của mình rồi rón rén đi xuống tầng 1, bên dưới đã tắt đèn chỉ còn đèn ngủ để xác định phương hướng. Nó áp tai vào cánh cửa phòng bố mẹ nhưng mọi thứ đều im phăng phắc.

“Quái lạ, mẹ ngủ quên rồi sao”

Cạch… cánh cửa phòng ngủ của bố mẹ bật mở Hải Dương không kịp trốn tim nó đập thình thịch mẹ Ngọc Hân cũng giật mình suýt chút nữa hét toáng lên khi có một bóng đen lù lù đứng trước cửa phòng.

…suỵt…

Ngọc Hân đi ra ngoài rồi khép cửa phòng ngủ lại.

“Con xuống đây làm gì…”

“Con đợi mãi không thấy mẹ đâu nên xuống đây”

“Dở hơi à…”

Hai mẹ con đi ra phòng bếp Hải Dương trêu: “Bố mẹ vừa sinh hoạt vợ chồng xong à, bố ngủ chưa mẹ”

Ngọc Hân trừng mắt lên nhìn Hải Dương: “này… chuyện người lớn ai cho con hỏi linh tinh thế hả”

“Hề hề… bố mẹ chắc vừa ấy ấy xong”

Ngọc Hân gõ vào đầu Hải Dương một cái đau điếng.

“ui za…”

“Hóng hớt… con hư lắm rồi đấy”

“Mẹ sướng xong rồi giúp con tí đi… nó vẫn cứng này…”

Hải Dương chỉ xuống cái quần của mình cái thứ kia lại đội quần sống dậy rồi.

“Vào phòng tắm đi”

Hải Dương vui mừng đi theo mẹ vào trong phòng tắm, mẹ khoá trái cửa lại rồi nhìn nó.

“Nhanh nhanh bắn ra đấy, mẹ buồn ngủ rồi”

“Còn tuỳ vào khả năng của mẹ nữa, mẹ làm con sướng thì con bắn nhanh thôi”

Hải Dương vội tụt quần xuống…

“Aaaa… làm gì thế”

“Thì con tụt quần… chả nhẽ cứ mặc quần vào mà làm sao mẹ”

Cái dương vật cứng ngắc dài thòng to lớn của Hải Dương được giải phóng, Ngọc Hân tò mò liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng đảo mắt sang hướng khác cố tỏ ra là mình ổn nhưng trong lòng đang rất bất ổn, tim đập nhanh hai má trở nên hồng nhuận.

Hải Dương rất đắc ý nó rất tự hào vì cái dương vật của mình, nó muốn khoe ra cho mẹ thấy nhưng mẹ lại khinh thường không chịu nhìn gì cả.

“Mẹ… nhanh nhanh giúp con đi… con thấy chim con nóng sắp nổ tung rồi đây”

Ngọc Hân bật nước rồi rửa tay, dùng xà phòng rửa rồi thấm rất nhiều xà phòng thoa thoa cho nó tạo thành bọt trắng xoá.

Hải Dương không hiểu sao mẹ rửa cái tay thôi mà dùng nhiều xà phòng đến thế cảm thấy thật lãng phí nhưng rồi hành động của mẹ làm nó bất ngờ mẹ đưa bọt xà phòng kia cùng bàn tay của mẹ nắm lấy dương vật nó, Hải Dương sung sướng mỉm cười.

“Mẹ cũng lắm trò phết” Mẹ dùng bọt xà phòng làm chất bôi trơn, cái dương vật của nó giờ đang trắng xoá trơn tuột như một con lươn và mẹ đang ‘tuốt lươn’ cho nó, Hải Dương nhìn mẹ rồi mỉm cười mẹ thì xấu hổ má đỏ hây hây không nhìn thẳng vào mắt nó mà nhìn vào tường tay tự động sóc vào dương vật.

Hải Dương đưa mặt đến gần rồi hôn chụt một cái vào má mẹ.

“Cảm ơn mẹ yêu”

Ngọc Hân mặt không cảm xúc: “Đừng làm trò, nhanh bắn ra đi”

“Phải kích thích lâu mới bắn ra được chứ mẹ, nếu bắn ra sớm thì là bị yếu sinh lý đấy”

“hừ… không tìm hiểu kiến thức phục vụ học tập đi đọc mấy thứ tào lao bậy bạ”

“Con nói thật mà, đàn ông mà bắn ra nhanh phụ nữ không thích đâu, vừa dai vừa dài vừa to thì họ mới thích… mẹ có thích của con không?”

Mẹ bóp mạnh vào dương vật nó dùng móng tay cấu vào thân dương vật.

“Ahhh… a ui… đau… đau con…”

Mẹ tủm tỉm cười: “Đáng đời”

“Hề hề… mẹ thích phải không…”

Mẹ lại cấu mạnh hơn khiến Hải Dương hét lên “Áhhhh”

Mẹ đưa một tay lên che miệng nó: “Ồn ào quá đấy, bố con dậy bây giờ”

“Mẹ đừng cấu con đau”

“Bớt lải nhải, bắn ra đi”

Mẹ Ngọc Hân mỏi tay đổi từ tay này sang tay kia.

Hải Dương hồn nhiên “So với bố thì của ai to hơn hả mẹ”

Mẹ nhăn mặt “Có thôi đi không hả, lải nhải vớ vẩn”

“Hì hì… tại con tò mò thôi”

Hải Dương hồn nhiên “Chim của con như này là to hay bé hay vừa ạ?”

Ngọc Hân cười: “bé tí ti”

“Mẹ đừng nói dối, của con như này là khủng lắm rồi thua mấy thằng Châu Phi chim ngựa đen thùi lùi thôi nếu to với dài thêm nữa thì đâm vào không còn sướng nữa mà phụ nữ sẽ thấy đau thốn đấy, haha” Hải Dương chưa từng quan hệ tình dục thực thụ nhưng nhờ truyện và phim sex nó biết rất nhiều.

Ngọc Hân: “… con của ai chứ không phải con của mình nữa rồi…bậy bạ hết sức, không tưởng tượng nổi”

“Con là con của mẹ, của mẹ như nào thì của con như thế, con nghĩ của con sẽ rất vừa với cái ấy của mẹ đấy”

“Này…” Ngọc Hân tức giận ngực phập phồng cô cấu một cái thật mạnh vào dương vật Hải Dương rồi vùng vằng rời khỏi phòng tắm.

“Ahhh…”

Hải Dương tồng ngồng chạy theo mẹ.

“Con xin lỗi… con không nói gì nữa là được chứ gì, mẹ giúp con nốt đi…”

Ngọc Hân đang rất bực bội, tiếp xúc với Hải Dương thêm một giây phút nào nữa chắc cô phát điên mất, Ngọc Hân cúi người xuống đưa tay cởi luôn quần lót của mình ra rồi ném vào mặt Hải Dương.

“Đồ biến thái, tự xử đi… hừ…” Rồi đi nhanh đến cửa phòng mở nó ra rồi đóng chốt.

Hải Dương đứng tênh hênh ở phòng bếp cái quần lót của mẹ vẫn dính lên gương mặt nó, Hải Dương kéo quần lót của mẹ đưa đến mũi ngửi.

“Ấm quá… thơm quá…”