Chương 12: Giúp Con Trai Thủ Dâm (1)

Hai mẹ con khơi thông thế bế tắc khiến Hải Dương vô cùng cao hứng chăm chỉ học bài thường xuyên giơ tay lên bảng khiến bạn cùng lớp phải kinh ngạc vì độ chăm chỉ đột xuất này.

Ở lớp học thêm của cô Minh Thuỳ Hải Dương cũng học rất tích cực làm đủ bài tập mà cô giáo giao cho còn xin thêm nhiều bài tập về nhà làm, cô giáo gọi điện kể cho mẹ Hân nghe.

………

“Mẹ thấy dạo này con học rất chăm chỉ, thầy giáo chủ nhiệm rồi cô Thuỳ cũng gọi cho mẹ, làm tốt lắm con trai ngoan của mẹ”

“Mẹ ơi… lần trước mẹ nói sẽ giúp con giải toả, vậy… mẹ giúp con được không?”

“Giúp con chuyện gì?”

“Chuyện đó…”

“Con không tự xử được sao?”

“Mẹ không cho con tự xử còn gì, con không có cách nào lấy ra được, mẹ giúp con đi”

“Để mẹ suy nghĩ tìm cách giúp con… ngủ đi”

Ngọc Hân đi xuống để né tránh, cô lỡ nói với con trai là sẽ giúp nó giờ phải làm sao bây giờ, chẳng nhẽ cho con làm chuyện đó, không thể nào, tuyệt đối không.

2 tối liền Ngọc Hân không dám lên phòng Dương nữa sợ con trai sẽ đòi nhưng như vậy thì cô thành một người mẹ vô trách nhiệm thất hứa với con.

Sang đến tối thứ 3 lại lên gõ cửa phòng con trai, Hải Dương có vẻ bớt hứng thú im lặng ngồi học.

“Dương ơi…”

“…” im lặng

“Dương…”

Dương có vẻ rất ấm ức: “Mẹ nói sẽ giúp con vậy mà 2 hôm rồi mẹ không làm gì cả”

“Mẹ xin lỗi”

“Con không cần nữa”

“Đừng giận mẹ, mẹ rất khó xử”

Hải Dương mắc màn rồi trèo lên giường nằm ngủ, Ngọc Hân vẫn ngồi đó thở dài một lúc sau cô đứng dậy tắt đèn rồi lưỡng lự không biết nên đi hay ở cuối cùng cô lên giường cùng con trai

“Con giận mẹ hả”

Hải Dương ấm ức nằm sụt sịt, thấy con trai rất đáng thương mẹ hôn lên má nó một cái.

“Đừng giận mẹ mà” Lại hôn cho hai cái nữa ‘chụt…chụt’ cái hôn đó khiến Hải Dương mủi lòng quay lại hôn lên má mẹ.

“Con yêu mẹ”

“Mẹ cũng yêu con”

“Mẹ ơi…”

“Con thèm quá, mẹ giúp con giải quyết đi, con nghĩ để lâu nữa con sẽ phạm tội làm chuyện xấu mất”

“Con bị như nào?”

“Bên dưới con căng tức khó chịu lắm”

Hải Dương nắm lấy tay mẹ kéo xuống bên dưới chạm vào một thứ đang u lên giữa hai đùi.

Mẹ căng thẳng nắm chặt lấy tay Hải Dương.

“Con khó chịu quá mẹ, mẹ giúp con đi”

Hải Dương nắm lấy tay mẹ xoa xoa vào đũng quần.

“Mẹ dùng tay cũng được, con xin mẹ làm giúp con đi”

Hải Dương tụt phăng cái quần của mình ra cái dương vật to lớn dài thòng cứng như đá của nó bật mở, mẹ Hân sờ thấy thì đứng tim cảm giác vô cùng khó thở.

“Mẹ yêu… giúp con đi”

Ngọc Hân tim đập thình thịch cả người nóng bừng lên lần đầu tiên cô chạm vào dương vật của con trai nhớ lại hồi bé cái ấy chỉ bé xíu thôi mà giờ nó lớn quá rồi.

Hải Dương đưa tay mẹ hướng dẫn nó nắm lấy dương vật, mẹ rất ngại chỉ để im ở đó không làm gì cả.

“Mẹ ơi… giúp con nhanh đi, bố lâu không thấy mẹ xuống lại lên tìm”

Ngọc Hân lúc này mới nhớ ra, cô còn chưa khoá cửa phòng giờ mà chồng lên thì chắc chắn sẽ hiểu nhầm, Ngọc Hân định đứng dậy nhưng Hải Dương kéo lại.

“Mẹ mà đi là ngày mai con phạm tội luôn đấy” Hải Dương nói bừa thế thôi chứ nó làm sao dám phạm tội chứ.

Ngọc Hân bị thôi thúc cô nín thở đưa tay cầm lấy dương vật nóng hôi hổi như bánh bao của con trai cô kinh ngạc thầm nghĩ trong lòng: “Trẻ con mà sao cái đó lớn vài dài thế chứ” đối với cô Hải Dương chỉ như một đứa trẻ mà thôi, nhưng sao cái ấy lại khủng bố như thế được.

Bàn tay mềm mại mát lạnh của Ngọc Hân chạm vào cái dương vật cứng ngắc nóng như thanh thép nung đỏ hai người nhiệt độ chênh lệch nhau làm cả hai đều thấy rùng mình.

“ôi… tay mẹ mềm quá mát quá… sóc đi mẹ”

Sau một hồi ngập ngừng thì bàn tay Ngọc Hân bắt đầu di chuyển ‘tuốt lươn’ cho con trai của mình, cô nhận thấy đây là một việc làm bậy bạ xấu xa nhất từ trước đến giờ của cô, cả người cô nóng bừng gương mặt cô nếu có ánh đèn chắc chắn sẽ thấy đỏ như gấc, đối với một biên tập viên như Ngọc Hân thì cô đã rèn luyện được thái độ bình tĩnh tự tin, che giấu cảm xúc rất giỏi nhưng khi gặp tình huống oái oăm này thì cô không kiểm soát được bản thân nữa, ngôn ngữ cơ thể bộc lộ ra hết không khống chế được nó nữa may là tắt đèn rồi không thì ngượng chết.

“mẹ ơi… tuyệt quá… nhanh nữa đi…”

Ngọc Hân vô thức “ư…” lên trong cuống họng

“Nhanh đi mẹ không bố lên”

Ngọc Hân gia tăng nhịp sóc cô nắm thật chặt lấy dương vật con trai, cái chăn động đậy rất mạnh, nóng vã mồ hồi Hải Dương tốc nó ra.

Ngọc Hân “Đừng… che lại đi…”

“Thế thì mẹ phải làm nhanh lên”

Hải Dương đắp lại chăn, Ngọc Hân sóc đến mỏi cả tay nhưng chưa thấy Hải Dương có dấu hiệu muốn bắn.

“Ra đi”

“Nữa đi mẹ… con muốn nữa.. nhanh hơn nữa”

“Người ta mỏi tay lắm rồi”

“Sắp rồi… con sắp rồi… cố lên mẹ”

Ngọc Hân dùng cả 2 tay một tay nắm lấy đầu khấc một tay nắm lấy thân dương vật hợp lực dùng sức sóc, bị tấn công vào yếu điểm ‘đầu khấc’ khiến Hải Dương dần bị đánh bại.

“Ahhh… mẹ ơi… mẹ ơi… chỗ đó… buồn quá… nhột… ahhh….”

Ngọc Hân nhận ra yếu điểm của Hải Dương cô chỉ còn dùng một tay sóc tập chung vào đỉnh dương vật và đầu khấc, nó thực sự có hiệu quả.

“âhhhh… ui… mẹ ơi… con muốn bắn… con bắn…. Ahhhhh….”

Một thứ chất lỏng đặc sệt nóng hổi bắn ra không có gì che chắn nó bắn thẳng lên cái chăn đang đắp, bàn tay của Ngọc Hân cũng bị thứ gì đó nhớp nhúa ấm nóng bao lấy cô vội rút tay ra, một mùi tanh nồng sộc thẳng vào mũi khiến cô nhăn mặt lập tức rời giường tay còn lại mở cửa nhanh chóng đi đến phòng vệ sinh trên tầng 2 để tẩy rửa.

Dưới ánh đèn Ngọc Hân có thể nhìn thấy thứ bám dính trên tay mình, cô không vội rửa mà nhìn nó chằm chằm rồi đem lên mũi ngửi rồi cô lắc lắc đầu như tỉnh ra vội xả nước rửa rồi dùng xà phòng tẩy qua mấy lượt liền. Xong xuôi cô vội đi xuống tầng lúc này ông chồng đã nằm ngủ say, Ngọc Hân thở phào nhẹ nhàng nằm xuống giường cố nhắm mắt lại hình ảnh con trai hiện lên, Ngọc Hân lăn qua lộn lại bất giác đưa bàn tay vừa dính tinh dịch lên ngửi mặc dù chỉ toàn mùi xà phòng nhưng Ngọc Hân có cảm giác thứ đó ám vào bàn tay cô không rời, trong mũi vẫn còn ngửi thấy mùi tanh.

Ngọc Hân đưa bàn tay dính tinh dịch đó xuống xoa xoa vào bụng mình rồi từ từ đem xuống xoa xoa vào âm hộ.

“Ưm….” Bên dưới từ lúc nào đã nóng bừng nước nhờn rỉ ra ướt cả quần lót.

Chính Ngọc Hân cũng phải bất ngờ không hiểu sao lại nhiều nước đến thế, giữa hai đùi nhớp nháp khó chịu một ngón tay cô đưa ra chạm nhẹ vào hột le khiến cô oằn người “Ứ…”

“Không được… mình không được suy nghĩ linh tinh bậy bạ”

Ngọc Hân dậy đi ra phòng tắm để ‘rửa bướm’, cô dùng nước lạnh để rửa mặt và lau qua người hạ nhiệt độ cơ thể xuống rồi trở về giường ngủ cô mới chợp mắt nằm ngủ được.

Trên tầng Hải Dương cũng không dọn dẹp gì cứ để cái thứ nhớp nháp tanh tanh đó bám lấy người rồi ngủ rất ngon, mấy hôm liền khó chịu nay được xả đi mọi bức bách tan biến chỉ còn lại cảm giác nhẹ như bay khoan khoái dễ chịu.

Ngày hôm sau Ngọc Hân nhắn tin cho Hải Dương từ sớm nhắc nhở nó dọn dẹp ‘bãi chiến trường’ cho cẩn thận không được để ai nhìn thấy.

Hải Dương ngủ dậy thấy tin nhắn của mẹ thì mỉm cười.

Mối quan hệ của hai mẹ con dần trở nên mờ ám, mỗi lần ở gần con trai là Ngọc Hân thấy ngại ngùng, Hải Dương cũng không giữ ý gì cứ nhìn mẹ chằm chằm đôi lúc Ngọc Hân thấy ánh mắt của con trai nhìn vào mông vào vú mình, cô tự dặn bản thân ở nhà phải ăn mặc kín đáo hơn mới được.

Hải Dương rất thích nhìn mẹ mặc những bộ trang phục công sở kín đáo thanh lịch nhưng không kém phần quyến rũ, cơ thể mẹ đầy đặn múp máp nên vòng 1 và vòng 3 cứ lồ lộ ra kiểu ngực tấn công mông phòng thủ, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy Ngọc Hân đều sẽ nảy sinh ý niệm tà dâm.