Chương 39: Đàm luận

“Các vị, hôm nay mời mọi người tới đây chính là để bàn về thế cục thiên hạ hiện nay, cũng như bày kế giúp đế quốc có thể vượt qua thời điểm khó khăn sắp tới. Tiểu vương xin đa tạ chư vị trước.”

“Khang vương quá lời, chút tài mọn có thể giúp đỡ đất nước là vinh hạnh lớn đối với chúng ta.”

Khang vương sau khi yên ổn bắt đầu mở màn, đầu của hắn cúi thấp nhưng lại không mang lại cảm giác tự hạ thấp mình, ngược lại cách mọi người xung quanh đáp lễ lại khiến hắn giống một người lãnh đạo hơn.

“Như vậy chúng ta bắt đầu thôi, trước tiên nói về thế cục hiện nay của đại lục. Không biết các vị ở đây có ý kiến gì?”

Xung quanh yên lặng một lát, cuối cùng một nho sinh bắt đầu lên tiếng.

“Tại hạ thấy thế cục đại lục hiện nay rất không ổn định, các nước chinh chiến liên miên suốt nhiều năm đã khiến quốc lực đại giảm. Ngay cả nước ta là nước mạnh nhất đại lục nhưng quốc lực cũng đã đại giảm, khoảng cách với các nước xung quanh cũng không còn lón như xưa.”

“Không sai, hiện nay Thiên Lam đế quốc, Già gia quốc cùng Phong Nguyệt quốc đã mạnh hơn rất nhiều sau những cuộc chinh phạt các nước xung quanh, tuy vẫn còn một khoảng cách so với nước ta nhưng khoảng cách này không lớn. Thậm chí nếu hai trong ba nước liên minh lại chúng ta cũng khó chống đỡ.”

Phương Vấn Tâm nghe vậy tỏ ý đồng tình nhìn về phía nho sinh kia tiếp lời.

‘Xôn…xao.’

Tiếng bàn tán nổi lên, mọi người đều đang nghị luận về nhận định của Phương Vấn Tâm.

“Thật như vậy chăng, đế quốc chúng ta đã bá chủ đại lục hàng trăm năm này, nội tình sâu không thấy đáy, chỉ là vài quốc gia mới nổi làm sao có thể so sánh.”

Một nho sinh có vẻ không hài lòng với nhận định của Phương Vấn Tâm lên tiếng phản bác, nho sinh này nhìn rất có ảnh hường khi không ít người vây xung quanh hắn.

“Đúng vậy, Tiếu huynh nói không sai, nội tình của chúng ta há chỉ mấy quốc gia mới nổi có thể so sánh.”

Không ít người đồng ý với lời của nho sinh, bắt đầu lên tiếng trợ uy.

Tuy nhiên cũng không ít người ủng hộ lý lẽ của Phương Vấn Tâm, hai bên bắt đầu nổi lên tranh luận thậm chí dần dần cũng xuất hiện cãi vã.

“Các vị! Các vị bình tĩnh, bình tĩnh.”

Khang vương thấy vậy lên tiếng điều đình.

Mọi người xung quanh cũng bình tĩnh lại sau khi Khang vương lên tiếng. Thấy vậy Khang vương hài lòng tiếp tục nói.

“Các vị! Tiểu vương cho rằng lý lẽ của mọi người ở đây đều có cái hay riêng, không thể nào bác bỏ hoàn toàn tất cả các ý kiến. Chúng ta tới đây là để thảo luận thế cục thiên hạ…”

Khang vương dừng một lát thấy không ai lên tiếng hắn tiếp tục nói.

“Nên tiểu vương cho rằng không bằng mọi người cùng thống nhất một nhận thức chung, sau đó từ nhận thức chung này chúng ta sẽ từ từ mở rộng các vấn cần thảo luận ra.”

“Khang vương nói không sai! Tranh luận như vậy không mang lại nhiều ý nghĩa, mọi người cùng thống nhất một vấn đề như vậy sẽ dễ dàng hơn.”

Hoàng Trung Thiện tuy theo đuổi Phương Vấn Tâm nhưng lại không lên tiếng bênh vực lý lẽ của nàng, ngược lại hắn khá thờ ơ với cuộc tranh luận vừa rồi. Chỉ tới khi Khang vương lên tiếng hắn mới lên tiếng tán thành.

“Khang vương nói không sai, ta cũng đồng ý với cách này.”

“Ta không có ý kiến.”

Cả Phương Vấn Tâm và nho sinh kia cũng gật đầu đồng ý.

“Vậy chúng ta bắt đầu thống nhất một vấn đề. Theo ta thấy vấn đề dễ nói chuyện nhất hiện tại chính là cả ba nước Thiên Lam, Già gia cùng Phong Nguyệt quốc đã mạnh lên rất nhiều, còn Nguyên Long chúng ta cũng đã yếu đi.”

Rất nhanh Khang vương bắt được mấu chốt của vấn đề.

Sự thật chứng minh Khang vương rất nhảy cảm với những vấn đề này, cả hai bên đều đồng tình với ý kiến của hắn, mọi người bắt đầu tiến vào chủ đề do hắn dẫn dắt.

Hùng nhìn mọi thứ trong mắt, hắn phần nào hiểu được lý do Khang vương tổ chức cuộc đàm luận này.

“Chậc…chậc Khang vương không hổ là nhân trung chi long, nhìn cách hắn dẫn dắt mọi người ở đây xem…!”

Ninh Kính cũng nhịn không được cảm khái. Hắn tuy không quá nổi danh, nhưng không phải là kẻ vô dụng, nhiều năm được giáo dục bởi bậc thầy chính trị như Ninh Vương phi hắn hiển nhiên cũng học được không ít bản lĩnh của mẹ mình.

“Thiên Hùng huynh biết không? Mẫu thân ta từng nhận định nếu không phải do thái hậu thì ngôi vị hoàng đế hiện tại không thuộc về bệ hạ đâu!”

Tuy vậy Ninh Kính vẫn chưa bỏ được tính trẻ con của mình mình, đôi khi hắn không giữ được miệng của mình nói ra một vài điều khá nhảy cảm.

“Thế tử, ngài không nên nói những điều như vậy.”

Hùng nhỏ giọng nhắc nhở, điều Ninh Kính vừa nói quả thật rất nhảy cảm, nếu để người hữu tâm nghe được sẽ cực kỳ rắc rối.

“Hắc hắc! việc này chỉ ta và huynh biết, không được nói với ai đâu đấy.”

Ninh Kính nửa đùa nửa thật nói, hiển nhiên hắn cũng biết được vấn đề này rất nhạy cảm.

“Tại hạ nghe nói Thiên Hùng huynh du lịch nhiều nơi, hẳn rất hiểu biết về vấn đề này, không biết Thiên Hùng huynh có nguyện ý chia sẻ một chút kiến thức của mình với mọi người ở đây.”

Trong khi hai người đang nói chuyện thì Khang vương đột nhiên réo tên Hùng khiến hắn hơi giật mình, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng dậy hành lễ với khang vương từ lầu hai.

“Khang vương quá lời, tại hạ chỉ là võ phu, làm sao có thể hiểu được vấn đề của người đọc sách các vị.”

Hùng rất khiêm tốn trả lời, hắn không muốn mình quá chói sáng sẽ gây nên chú ý không cần thiết, ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.

“Thiên Hùng huynh nói vậy là không đúng rồi, trong số những người ở đây hẳn Thiên Hùng huynh là người có cái nhìn tốt nhất về các nước. Dù sao tiểu vương nghe nói huynh cũng đã du lịch khắp đại lục.”

Khang vương vẫn không bỏ qua cố tình ép hỏi.

‘Tên này…’

Hùng nheo mắt, sát ý nổi lên, nhưng rất nhanh hắn giấu nó đi.

Tuy chỉ là thoáng qua nhưng mắt của vị cô nương ở phòng đối diện nhảy lên một cái, nàng liếc mắt về phía Hùng rồi nhanh chóng thu hồi, nhìn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Khang vương quá coi trọng hắn rồi, chỉ là một tên võ phu thôi, làm gì phải chú ý như vậy.”

Cũng là tiếng nói từ lầu hai những lại tới từ căn phòng bên trái phòng hai người, căn phòng này có ba nam nhân, đều rất trẻ tuổi anh khí bừng bừng.

“Lục trạng nguyên không thể nói như vậy, dù sao Thiên Hùng huynh cũng đã du lịch nhiều nơi chứng kiến nhiều chuyện, hẳn có cái nhìn khác với chúng ta, tại sao chúng ta không thể thử nghe ý kiến của hắn.”

Khang vương phản bác, hắn vẫn bám lấy Hùng không buông.

“Nếu Khang vương vẫn muốn vậy, tại hạ đành phải bêu xấu.”

Hùng biết mình không thể trốn tránh được nữa. Hắn bắt đầu suy nghĩ đối sách, Khang vương hẳn đang thăm dò năng lực của Hùng, bằng cách ép Hùng nói về chủ đề này có thể giúp Khang vương phần nào đó đánh giá được năng lực của hắn để có thể làm ra đối sách nhắm vào.

Dù sao Hùng cũng đã mặc định nằm ở phe của thái hậu, đương nhiên Khang vương cần phải thăm dò sâu cạn của hắn.

Hùng cũng rất đau đầu, hắn phải làm sao để Khang vương cho rằng hắn không đáng phải quan tâm, nhưng cũng không thể làm qua lỗ mãn khiến Khang vương nghi ngờ hắn đang diễn trò.

“Tại hạ cho rằng tuy đế quốc hiện tại đã suy yếu nhưng dù sao lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo, đế quốc vẫn còn rất mạnh so với ba nước còn lại. Tuy nhiên nếu tình trạng này tiếp tục khoảng trăm năm nữa mọi chuyện rất khó để nói tiếp.”

Một nhận định khá chung chung, không quá chi tiết, cũng không quá xuất sắc.

“Tưởng gì, hóa ra cũng lấy ý tưởng của chúng ta, võ phu đúng là một lũ không não.”

Bên dưới một mảnh xôn xao sau nhận định của Hùng, nhưng không phải khen ngợi, mà là coi thường.

Khang vương thấy vậy cũng không nói tiếp nữa, hắn quay sang tiếp tục chủ trì mọi người.

“Ta thấy tình trạng đế quốc hiện nay phần lớn là do ngoại thích nắm quyền. Hắc! Những năm qua đế quốc thường do ngoại thích nắm quyền chính vì đám ngoại thích kia mới khiến đế quốc đi đến ngày hôm nay.”

Trong khi mọi người vẫn đang thảo luận, đột nhiên một nho sinh không đáng chú ý phát biểu.

Tiếng ồn xung quanh đột nhiên im bặt, toàn bộ Hòa Thịnh Hiên không có một tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn về phía nho sinh.

Ninh Kính lần đầu tiên cũng biến sắc, lời này không phải đang nói hắn sao, cô cô hắn là thái hậu người nắm quyền thực tế của đế quốc, Ninh Kính đưa mắt về phía tên nho sinh kia ghi nhơ khuôn măt của hắn.

Hoàng Trung Thiện cũng không ngoại lệ. Tuy mẫu thân hắn đứng ở phe trung lập, không ủng hộ ai nhưng dù sao mẫu thân hắn cũng là nữ nhân, rất dễ hiểu vấn đề ngoài thích.

“Không biết tình hình hiện tại của Phong Nguyệt quốc thế nào, mọi người cùng nói chuyện một chút.”

Khang vương vội vã lái sang chủ đề khác.

Những người xung quanh cũng rất thức thời phối hợp với Khang vương, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của họ lại không giống vậy.

Khang vương quan sát xung quanh khóe miệng hắn nổi lên ý cười nhạt, đây chính là kết quả hắn muốn.