Chương 40: Diêu hy thánh chủ.

Trở về từ Hòa Thịnh Hiên đã qua giờ ăn tối. Hùng và Ninh Kính chia tay nhau mỗi người trở về viện của mình.

Thời điểm Hùng trở về viện của mình Tuyết Mai cùng Thiên Băng đã chờ sẵn ở trước phòng của hắn hai nàng vẫn như cũ ngồi theo tư thế chó chờ chủ hai chân tách ra lộ ra lỗ lồn bị nhét đầy bởi cặc giả.

“Gâu…gâu…chào mừng chủ nhân trở về.”

Hai nàng thấy Hùng trở về liền vui vẻ chào đón.

Hùng chỉ gật đầu rồi đi thẳng vào phòng, hai nàng thấy vậy cũng bò theo sau.

“Hôm nay các ngươi biết ta thấy ai không?”

Hùng ngồi bàn giữa phòng tự rót cho mình một chén trà, nói.

“Không biết chủ nhân gặp ai?”

Tuyết Mai cùng Thiên Băng chui vào dưới bàn dùng miệng mở quần của hắn, vừa mở hai người vừa hỏi.

Rất nhanh cặc Hùng đã lộ ra Tuyết Mai nhanh miệng hơn đã bọc lại cặc của Hùng biểu cảm say mê.

Thiên Băng thấy vậy lộ ra biểu cảm bất mãn, nhưng nàng cũng không làm được gì đành phải chuyển mục tiêu sàng hai quả trứng bên dưới dùng miệng của mình bọc lại.

“Ân! Là người của Dao Trì thánh địa.”

“Dao Trị thánh địa!”

Hai nàng đột nhiên nhả ra phần dưới của Hùng giật mình nói ra.

“Sao bất ngờ không.”

Hùng cúi xuống nhìn hai nàng, cười hỏi.

“Vậy chủ nhân, phân thân của ngài ở Dao Trì thánh địa thế nào rồi?”

Hai nàng tò mò hỏi.

Thực ra việc đệ tử của Dao Trì thánh địa du lịch hồng trần cũng không có cái gì bất ngờ.

Các nàng bất ngờ bởi vì chủ nhân nhắc đến Giao Trì thánh địa. Đây chính là mục tiêu nhiều năm của chủ nhân.

“Đã có một chút tiến triển, dù sao Diêu Hy thánh chủ cũng là một tiên đế, không đơn giản như vậy.”

Hùng trả lời, tay hắn khẽ vuốt đầu hai nàng như đang vuốt ve sủng vật nói.

“Ân! Chủ nhân, người ta là tiên đế là một trong mười hai vị tiên đế của tiên giới, có thể thành công sao?”

Thiên Băng tò mò hỏi, nàng tuy rất tin tưởng bản lĩnh của chủ nhân, nhưng đối phương là tiến đế, cũng không phải đơn giản như vậy.

Việc các nàng biết Diêu Hy thánh chủ là tiên đế cũng do Hùng nói cho các nàng, bằng không lấy thân phận của các nàng còn chưa có tư cách gặp Diêu Hy thánh chủ nói gì tới biết nội tình của nàng.

Vì thế khi Hùng nói thân phận của Diêu Hy thánh chủ, cũng như kế hoạch nhằm vào Diêu Hy thánh chủ, suy nghĩ đầu tiên trong đầu năm vị tiên tử Ngọc Kiếm các không phải sợ hãi mà là sùng bái.

Đúng vậy phải là nam nhân thế nào mới biết được thân phận của Diêu Hy thánh chủ, phải có bao nhiêu đảm lượng mới dám vươn tay tới Diêu Hy thánh chủ biến một trong mười hai tiên đế thành chó mẹ được.

Các nàng không hề có một chút sợ hãi nào, ngược lại rất phấn khích, chờ đợi, chờ đợi một tiên đế trở thành đồng loại của các nàng.

“Nếu là một tiên đế khác, chắc chắn không có cơ hội.”

Hùng dừng một lát thấy hai nàng mang ánh mắt tò mò nói tiếp.

“Bất quá Diêu Hy thánh chủ lại là ngoại lệ. Ha ha xem như may mắn cũng không sai. Xem như điều hiển nhiên cũng không sai.”

Đúng vậy, nếu là một tiên đế khác, với thực lực hiện tại của Hùng hắn còn không dám có ý nghĩ đó, nhưng ai mà ngờ được Diêu Hy thánh chủ lại xuất hiện trước mặt hắn.

Hắc hắc cũng không có gì sai, Diêu Hy thánh chủ xuất hiện ở vị diện này là việc có thể hiểu được.

“Nhưng mà chủ nhân. Làm vậy có phải quá nguy hiểm không?”

Thiên Băng dù biết không thay đổi được gì nhưng nàng vẫn nhịn không được hỏi.

“Không được cũng phải được, nếu không xử lý Diêu Hy thánh chủ, ngay khi ta đột phá tầng mười một nàng chắc chắn sẽ cảm ứng được, nếu không xử lý nàng trước lúc đó chúng ta mới là người phải chết.”

Giọng Hùng trầm xuống, hắn ra hiệu cho hai nàng tiếp tục công việc.

“Vậy chó mẹ rất chờ mong đồng loại mới sẽ xuất hiện.”

Thiên Băng vui vẻ nói, nàng tiếp tục dùng miệng phục vụ cho thần của nàng.

“Ân! Hoa thị đâu, nàng không tới?”

Đột nhiên Hùng nhớ tới gì đó, lên tiếng hỏi.

“Bẩm chủ nhân, chó mẹ không thấy Hoa thị xuất hiện.”

“Ừm! Xem ra nàng vẫn chưa hoàn toàn đầu hàng. Thôi kệ nàng đi, sẽ tới lúc nàng xuất hiện trước cửa phòng ta thôi.”

“Vậy hôm nay chủ nhân có tới chỗ Ninh chó?”

“Không cần, hôm nay các ngươi phục vụ ta.”

Hùng thoải mái tọa lên ghế nhắm mắt hưởng thụ hai vị tiên tử phục vụ.



Trung tâm đại lục là một hồ nước rộng lớn, giữa hồ nước mọc lên một hòn đảo. Đây chính là nơi Dao Trì thánh địa tọa lạc. Vì thế hòn đảo này còn được gọi là Dao Trì đảo.

Trên hòn đảo có không ít công trình tọa lạc, nhưng so với diện tích của hòn đảo số lượng này cũng rất thưa thớt do đó khoảng cách giữa các căn nhà cũng khá lớn.

Trung tâm Dao Trì đảo tọa lạc một trang viên khá lớn, nhưng nhìn lại toàn bộ trang viên đều rất thưa thớt cảm giác rất hiu quanh.

“Uh…uh…uh”

Đột nhiên những tiếng rên nhẹ phát ra từ một căn phòng gần trung tâm trang viên, trong bóng tối mờ nhạt ta có thể nhìn thấy một cơ thể sở hữu đường cong tuyệt mỹ đang nằm chổng mông trên chiếc giường giữa căn phòng, mặt của nàng hãm sâu trong gối một tay vòng lên nắm chặt gói đầu, tay kia mò xuống đưa về giữa hai háng.

Nếu lại gần hơn có thể thấy rõ ba ngón tay của nàng đang ngập trong lỗ thịt tuyệt mỹ không một cọng lông kia điên cuồng quất cắm, còn ngón tay cái thì lại đang đè lấy hột le mạnh mẽ chà xát.

Háng của nàng và tấm ga giường bên dưới đã ướt một mảng lớn, hiển nhiên nàng đã ra không ít lần, nhưng những ngón tay của nàng vẫn không dừng động tác.

Chúng tiếp tục nhanh chóng quất cắm, tốc độ quất cắm nhanh tới mức người bình thường cũng chỉ có thể thấy được tàn ảnh của ngón tay mà không thể thấy đước hình dạng của chúng.

Hiển nhiên mỹ nhân này đã cực kỳ cường đại, nếu không cũng không thể duy trì tốc độ như vậy trong thời gian dài.

“Ah…ah…ahhh.”

Đột nhiên mỹ nhân rên lên một tiếng dài, nàng nghiêng người ngã lên giương, mặc cho ga giường lúc này đã cực kỳ giơ bẩn.

Tay của nàng rơi ra lỗ thịt, từ bên trong lỗ thịt lại một có nước chảy ra thấm ướt cả ga giường.

Lúc này dung nhan của nàng đã lộ ra, thật khó để hình dung vẻ đẹp của nàng, “Đẹp như tiên thiên ư?” quá tầm thường rồi, từ ngữ có thể miêu tả được vẻ đẹp của nàng sao?

Không, không thể làm như vậy không khác nào sỉ nhục vẻ đẹp của nàng, ngươi chỉ cần biết dung nhan của nàng là hoàn mỹ nhất thế gian, một dung nhan không thể khinh nhờn cho dù lúc này đầu tóc nàng mồ hôi chảy ròng trên khuôn mặt nàng cùng đầu tóc rối bời tỏa ra một vẻ đẹp dâm mỹ.

Nhưng điều đó không có nghĩa các ngươi có suy nghĩ khinh nhờn nàng, cho dù một suy nghĩ cũng không được.

Đương nhiên, nếu bất cứ đệ tử của Dao Trì thánh địa nào thấy một màn này cũng khó mà tin được.

Diêu Hy thánh chủ, chủ nhân của Dao Trì thánh địa vậy mà lại làm ra hành vi dâm dục như vậy, ai mà nghĩ được Diêu Hy thánh chủ cao cao tại thượng lại suốt đếm tự an ủi cơ chứ.

Lúc này Diều Hy thanh chủ khuôn mặt mang một nết buồn vô cớ, như nữ nhân chưa được thỏa mãn tình dục nhìn về phía bàn tay ướt đẫm của mình.

Đầu óc nàng rất rối bời.

Đường đường là tiên đế, ham muốn hoan lạc đáng lẽ ra đã không còn bất cứ ảnh hưởng nào tới nàng, nhưng ai mà ngờ được sự kiện kia đã kích phát những dục vọng nguyên thủy trong cơ thể nàng, khiến chúng trở nên mất khống chế.

Nhiều năm như vậy nàng vẫn luôn tìm cách xử lý dục vọng này, nhưng vẫn không thể có được một phương pháp thỏa đáng. Ngay cả đạo lữ nàng Nguyên Cực tiên đế cũng không thể chịu được dục vọng khổng lồ của nàng.

Nguyên Cực tiên đế tuy không nói ra, nhưng ánh mắt của hắn cũng nói cho nàng biết hắn đã lực bất tòng tâm.

Cuối cùng sau khi suy tính nàng nhận ra được nếu rời khỏi tiên giới dục vọng trong cơ thể nàng sẽ giảm bớt nhiều.

Vì thế nàng rời đi tiên giới tìm tới giới này, nhưng điều đó cũng không có nghĩa dục vọng hoàn toàn chấm dứt, ngược lại nó càng ngày càng tích lũy, hơn vạn năm qua nó đã tích lũy tới một độ cao khủng bố, một độ cao khiến nàng gần như phải hàng ngày thủ dâm mới có thể phần nào tiêu đi được.

Nếu tiếp tục như vậy nữa nàng không biết mình có thể chống đỡ bao lâu trước khi đầu hàng.

Nàng cũng từng nghĩ muốn bỏ qua cơ thể này, một lần nữa trùng sinh tu luyện lại từ đầu.

Nhưng đâu có đơn giản như vậy, thứ đó đã xâm nhập vào sâu trong linh hồn của nàng, có thay một cơ thể mới cũng không thể được.

Hơn nữa không phải việc đoạt xá đơn giản như vậy.

Có thể nói linh hồn và cơ thể sinh ra là dành cho nhau, cơ thể sinh ra trước sau đó từ bên trong đản sinh ra linh hồn.

Linh hồn sinh ra là một sự kết hợp hoàn mỹ với cơ thể, nếu nàng lựa chọn bỏ đi cơ thể này sự kết hợp hoàn mỹ đó sẽ mất đi, đồng nghĩa với việc nàng gần như không có khả năng quay trở lại cảnh giới tiên đế.

Giờ đây Diêu Hy thánh chủ đã rời đi tiên giới vạn năm, tìm kiếm cách hóa giải dục vọng trong cơ thể.

Nàng chọn thế giới này cũng không phải ngẫu nhiên, mà là có mục đích. Đây chính là nơi khởi nguồn của kẻ đã khiến nàng trở nên như ngày hôm nay. Nàng tới đây tìm kiếm truyền thừa của hắn, hoặc có lẽ là bất cứ thứ gì hắn lưu lại.

Nhưng vạn năm qua rồi, nàng vẫn không có bao nhiêu tiến triển cho dù nàng đã lục tung cả vị diện. Nàng biết hắn chắc chắn sẽ để lại đường lui cho mình, nhưng nàng lại không tìm được đường lui đó, nàng quả thật sắp tuyệt vọng rồi.

Nhìn bàn tay thấm ướt nước dâm của mình Diêu Hy thật sâu thở dài.

“Ngươi rốt cuộc ở đâu. Ta biết ngươi còn sống…”