Chương 1.10: Mở Đầu

“Vậy đi, đừng khóc nữa, anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé?” Nhìn thấy bộ dáng ngốc yêu của Jinx, Lâm Kiến đột nhiên nhớ đến một câu chuyện mà mình từng xem trước đây, nhếch mép hỏi.

“Câu chuyện? Câu chuyện gì?” Jinx không giả bộ tiếp nữa, nghe thế nhất thời nổi hứng thú, tò mò ngẩng đầu lên hỏi.

“Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé, mẹ của em mất sớm, người cha cưới một mụ dì ghẻ, cùng một người chị vừa xấu xí lại dữ tợn. Cuộc sống của em ngày một túng quẫn, ăn không đủ no, còn phải làm việc chăm chỉ, và chỉ để cả ngày trong bộ quần áo rách nát … Nè, giống như em bây giờ đó, tất cả mọi người gọi em là Cô bé lọ lem.”

“Và sau đó thì sao?” Jinx có phần nhập tâm vào, chờ mong hỏi. Dựa theo phiên bản của câu chuyện cổ tích, giai đoạn đầu càng tồi tệ thì giai đoạn sau sẽ càng hạnh phúc, cô nóng lòng muốn nghe cuộc sống hạnh phúc sau này của Cô bé lọ lem.

Nhưng Lâm Kiến là ai chứ? Ở cái thời đại hắn sống, hầu như không có chuyện gì thú vị hơn phá hủy tuổi thơ. Truyện cổ tích là cho các bé nghe, hôm nay để anh đây dạy cho các bé biết thế giới thật là như thế nào, khà khà khà …

Sau khi kể câu chuyện, Jinx khóc cười không nổi nữa: “Cái gì! Hoàng tử thật ra là con hoang của cha Cô bé lọ lem! Cô bé lọ lem lại chạy đi quyến rũ nhà vua! Còn có! Lễ phục nàng ấy lấy được lại là! Lại là … Á á anh đáng chết mà!” Jinx nhớ lại câu chuyện Lâm Kiến vừa kể, từ đầu đến cuối đều cảm thấy nó rất éo le, nhưng đáng chết là Lâm Kiến kể lại sống động nhiều sắc thái như vậy, bản thân lại còn có sự quan tâm không sao giải thích được tới những tình tiết phi đạo đức đó nữa chứ, không ngờ còn nhẫn nhịn sự e thẹn nghe hết cả câu chuyện, lúc này liền dùng nắm đấm nhỏ đấm bịch bịch vào ngực Lâm Kiến.

“Ôi ôi! Đau quớ, đau muốn chết mất!” Lâm Kiến mới bị đôi bàn tay trắng hồng đấm hai cái đã đầu mi nhướng lên hò hét.

Jinx nghe thấy tiếng la hét “thê thảm” của hắn, sợ hãi dừng tay lại: “Anh, anh không sao chứ? Em không dùng nhiều sức mà …”

“Thế nào lại không sao chứ? Vốn đang không quá tệ, bây giờ lại bị em cho một cú, anh cảm giác thương thế lại nghiêm trọng hơn rồi.” Lâm Kiến nói với vẻ chua xót: “Thân tàn ma dại, anh không trách em đâu.”

“Hức, em xin lỗi …” Jinx ngẩng đầu lên, đau xót xin lỗi Lâm Kiến, nhưng khi thấy nụ cười xấu xa đột nhiên treo trên khóe miệng Lâm Kiến, trong nháy mắt đã hiểu bản thân lại bị Lâm Kiến lừa: “Ôi cha, cái anh này! Làm sao cả ngày cứ bắt nạt người ta suốt!” Jinx xấu hổ vỗ một cái lên cánh tay Lâm Kiến, lần này thì nhẹ nhàng và ôn nhu lắm, gần như là đang mát xa cho Lâm Kiến vậy.

Lâm Kiến cũng không phải loại đàn ông cứng như sắt thép không hiểu phong tình kia, biểu hiện của thiếu nữ trước mắt, cho dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng là có ấn tượng cực tốt với mình. Nuôi thiếu nữ là một chuyện rất thú vị à nha! Nhất là khi mục tiêu còn là nhân vật trong Liên Minh Huyền Thoại nữa, không thừa thắng truy kích rèn sắt khi còn nóng thì chính là kẻ ngu giả làm thánh nhân.

Lâm Kiến vươn tay phải nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Jinx, ánh mắt chất chứa tình cảm nhìn vào mắt Jinx: “Jinx, nhìn anh …”

“Làm, làm sao thế … Đột nhiên lại …” Ánh mắt mê li của Lương Triều Vĩ bản Tây Độc quả nhiên rất có hiệu quả, Jinx bị Lâm Kiến nhìn chăm chú, má nhỏ đỏ tới tận mang tai, lắp bắp không biết nói gì.

“Đừng ép buộc bản thân. Cô bé lọ lem trở thành công chúa, tuy tốt đẹp nhưng chưa chắc đã khiến em hạnh phúc, mà những nghiên cứu và ghi chép, ấy mới là những thứ chân thật nhất và hạnh phúc nhất của em.” Lâm Kiến thâm trầm nói, trong mắt lóe lên đầy hào quang Anh phi thường thấu hiểu em, anh phi thường đau lòng em.

Còn gì khiến thiếu nữ động lòng hơn so với cộng hưởng tinh thần? Jinx chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn tan ra, ngơ ngác nhìn Lâm Kiến, hơi hơi hé miệng: Anh ấy, dường như có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng mình.

Đây có phải là … Sự ăn ý của duyên phân … Ô … Jinx lại rơi vào trong sự cảm động ngọt ngào. Nếu đây là một trò chơi ADV, Lâm Kiến đoán chắc độ hảo cảm của Jinx với mình đã từ lạch bạch dưới mặt đất bùng nổ đến đỉnh luôn rồi.

Cùng lúc đó, Lâm Kiến đột nhiên cảm thấy hai mảnh Cổ Ngữ trong cơ thể mình có chút thay đổi, xem ra kỹ xảo bắt gái vừa rồi cũng cho phép hắn luyện tập quy tắc có trong hai mảnh Cổ Ngữ, cho nên mới cải thiện độ phù hợp giữa bản thân và các mảnh nhỏ.

Ermmm … Cho nên bản chất bắt gái chính là một trò lừa gạt … Vậy Cảm Tri, có lẽ là bản thân lợi dụng nhược điểm của em gái nhỉ? Xem ra hai mảnh Cổ Ngữ của Tobias vẫn có gì đó độc đáo với hắn … Hắc hắc hắc hắc …

… … …

“Chị Vi ~ Mừng về nhà ~” Buổi tối, Vi vừa vào cửa đã bị Jinx ôm trầm lấy, sau đó “chị Vi” hoang mang nhìn cô nàng dư thừa năng lượng và nhiệt tình dọn bữa tối cho mình, lại còn bắt đầu quét dọn căn phòng nữa, trong miệng ậm ừ câu hát không biết tên: “Thế giới của tôi đã trở nên kỳ diệu khó tả …”

“Ê? Jinx sao thế? Sao hôm nay lại vui vẻ vậy?” Vi gãi đầu, hỏi Lâm Kiến.

“Chà chà ~” Lâm Kiến nhún vai: “Vui vẻ không tốt sao? Nói đến đây, tôi có chuyện muốn nhờ cô.”

“Ồ?”